Lại Tới Ma Thú Sơn Mạch


Người đăng: TN_Sky

Thời gian Tiêu Vũ ở lại Tiêu gia đã hơn 3 tháng, trời cũng đã bắt đầu nóng lên
báo hiệu mùa hạ sắp đến. Sau hơn 3 tháng tu luyện thì ngày hôm qua Tiêu Vũ đã
đột phá lv40 cũng tức là Đấu linh, nhiệm vụ thứ 3 cũng đã hoàn thành, hiện tại
hệ thống vẫn chưa ban phát nhiệm vụ mới cho Tiêu Vũ. Hải quân lục thức còn vài
điểm thuần thục nữa là có thể lên lv2, đúng lúc này thì hệ thống âm thanh vang
lên :


  • Keng! Kí chủ đã hoàn thành xong 3 nhiệm vụ chính tuyến đầu tiên, hệ thống
    sẽ ban phát nhiệm vụ tiếp theo.

  • Nhiệm vụ số 4 : Trong vòng 3 năm tham gia vào Già Nam học viện, thành công
    thưởng 1000 điểm công năng

  • Nhiệm vụ số 5 : Sau khi tham gia vào Già Nam học viện kí chủ có 3 tháng để
    trở thành cường bảng đệ nhất danh, thành công thưởng 5000 điểm công năng.

  • Nhiệm vụ số 6 : Tạo ra một bang hội trong Già Nam học viện và có số thành
    viên lv40 trở lên cao hơn 10 người, thành công thưởng 1 vạn điểm công năng.


  • Keng! Kí chủ đã tăng lên 40 cấp, rút thưởng sẽ đổi thành 7 ô thưởng 3 ô
    trống, chúc kí chủ mau chóng trở thành cường giả.


Nghe hệ thống ban phát nhiệm vụ mới thì Tiêu Vũ vui vẻ, có việc để làm rồi.
Còn khi nghe hệ thống cho rút thưởng trở thành 7 thưởng 3 trống thì Tiêu Vũ
mừng rỡ, như vậy thì tỉ lệ rút thưởng thất bại sẽ giảm đi, đây đúng là tin
vui. Ngay lúc này thì đầu Tiêu Vũ bỗng cảm thấy hơi đau nhứt, tuy nhiên chỉ
kéo dài vài giây thì dừng lại, Tiêu Vũ biết thì ra là do phân thân đã đem Hải
quân lục thức rèn luyện thành lv2, khả năng chiến đấu cận chiến lẫn tầm xa của
Tiêu Vũ đều được tăng lên kha khá. Nghĩ một lát thì cảm thấy ở Tiêu gia cũng
chẳng còn gì có thể làm rồi, đến lúc vào Ma thú sơn mạch tiếp tục tu luyện.
Tiêu Vũ được hệ thống cho biết là khi chém giết yêu thú sẽ được kinh nghiệm
cộng với công năng điểm tuỳ vào đằng cấp, ví dụ trước đây giết nhất giai yêu
thú được từ 100-200 kinh nghiệm và 0-15 công năng điểm thì nhị giai sẽ được
1000-2000 kinh nghiệm và 100-150 điểm công, tam giai sẽ là 1-2 vạn kinh nghiệm
và 1000 công năng điểm trở lên một con, cứ vậy tính lên . Bây giờ Tiêu Vũ là
Nhất Tinh Đấu Linh, nếu chiến đấu ngoài sáng thì tối đa cậu chỉ có thể đánh
ngang tay với Tam Tinh Đấu Vương nếu dốc toàn lực lẫn các thiên phú cùng kĩ
năng, còn nếu chiến đấu trong ban đêm thì chỉ cần tối đa 10 chiêu là cậu sẽ
đem tên Đấu Vương kia xuống gặp Diêm Vương, Dạ tập mặc dù càng về sau tăng
phúc càng nhỏ lại tuy nhiên thì cũng quá đủ cho Tiêu Vũ ở giai đoạn hiện tại.

Gọi phân thân thu dọn đồ đạc rồi cất vào trữ vật giới chỉ, Tiêu Vũ nghĩ có lẽ
bây giờ là lúc rời khỏi đây rồi. Tiêu Vũ đến trước phòng của Huân Nhi, gõ cửa
nói :


  • Nha đầu, ta có việc phải đi rồi.

Huân Nhi nghe tiếng của Tiêu Vũ thì rất vui vẻ, đang định chạy ra mở cửa thì
lại nghe Tiêu Vũ nói phải đi làm nàng sững người lại. Mãi một lát nàng mới
thấp giọng, hỏi :


  • Tiêu Vũ biểu ca lại phải đi sao? Ngươi không ở lâu thêm một chút được à?

Tiêu Vũ nghe vậy thì trầm mặc, sau đó trả lời :


  • Ta có việc cần phải làm gấp, nên ta muốn đi ngay.


  • Vậy thì bao giờ ta lại có thể gặp Tiêu Vũ biểu ca đây.


Huân Nhi hỏi lại Tiêu Vũ đầy chờ mong, Tiêu Vũ nghe vậy thì nói ngay :


  • Chậm thì là 5 năm, nhanh thì 3 năm. Đến khi đó chúng ta sẽ gặp lại nhau,
    lần sau ta muốn thấy một Huân Nhi mạnh mẽ chứ không phải một cô bé hay mít
    ướt. Nhớ bảo trọng đấy, nha đầu.

Nói xong thì Tiêu Vũ quay đi ngay, cậu sợ đứng thêm một lát thì cậu sẽ mềm
lòng ở lại. Tiêu Vũ đi rồi thì một lát sau trong phòng vang lên tiếng khóc khe
khẽ, nhưng ngay sau đó liền biến mất, giọng nói đầy kiên định của Huân Nhi
vang lên :


  • Ta hứa với ngươi, lần sau gặp mặt ta sẽ trở nên mạnh mẽ.

Tiêu Vũ rời đi Tiêu gia bằng cửa chính, thủ vệ thấy hắn thì nhao nhao cúi đầu,
Tiêu gia có địa vị như hiện tại thì hơn nửa đều do Tiêu Vũ mà ra. Tiêu Vũ ra
khỏi Tiêu gia thì dùng cứ đi chầm chậm ra khỏi Ô Thản Thành, lần này rời đi
không biết khi nào hắn mới về lại đây, cũng có thể là không về nữa nên ít nhất
hắn muốn nhìn nơi đây lần cuối. Đang nhìn ngắm xung quanh thì Tiêu Vũ bỗng cảm
giác được có mấy đạo khí tức đang theo dõi mình, trong đám này mạnh nhất cũng
chỉ là một tên Tam Tinh đấu sư, trong mắt Tiêu Vũ chẳng khác gì rác rưởi cả
nên hắn cũng không quan tâm. Tuy nhiên chả có ai thích bị người khác theo dõi
cả nên hứng thú đi dạo của Tiêu Vũ cũng biến mất, cậu nhanh bước đi ra khỏi Ô
Thản Thành. Mấy đạo khí tức theo dõi thấy Tiêu Vũ nhanh chóng đi ra khỏi Ô
Thản Thành thì hơi nghi hoặc, cảm thấy có lẽ Tiêu Vũ phát hiện ra gì đó tuy
nhiên ngay lập tức bác bỏ, đám người này rất tự tin vào tu vi của mình, chỉ
cho rằng Tiêu Vũ có việc gấp cần đi thôi nên nhanh chóng đuổi theo.

Ra khỏi Ô Thản Thành được hơn một đoạn đường dài thì Tiêu Vũ bất chợt dựa vào
một góc cây rồi nhìn về phía sau, nói :


  • Đi theo từ nãy đến giờ cũng mệt rồi chứ gì, ra đây đi để bản công tử giúp
    cho các ngươi an nghỉ.

Nghe giọng điệu của Tiêu Vũ thì toàn bộ người theo dõi rất giật mình, tuy
nhiên sau đó lại cho rằng hắn chỉ đoán bừa là có người theo dõi. Tuy rằng
không xa Ô Thản Thành cho lắm nhưng mà từ đó đến đây cũng cần ít nhất nửa canh
giờ đi bộ, giết xong Tiêu Vũ thì đi ngay không cần lo lắng nên đám người kia
cũng đi ra. Tổng cộng tất cả là 6 người, 4 tên đấu giả 2 tên đấu sư, nhìn đám
người này Tiêu Vũ như nhìn lũ ngu một dạng, nói :


  • Chậc, 4 đấu giả 2 đấu sư, có thể phái ra đội hình như thế này thì chỉ có
    hai gia tộc còn lại của Ô Thản Thành thôi, bất quá...

Ánh mắt Tiêu Vũ bất chợt lạnh lại rồi nhìn mấy tên kia cười khinh miệt.


  • Chỉ bằng lũ phế vật các ngươi cũng có thể giết bản công tử sao?

Nghe giọng điệu của Tiêu Vũ thì mấy tên này quả thật rất tức giận, một tên đấu
giả cười lạnh nói :


  • Hừ! Một tên oắt con từ bé đến lớn được Tiêu gia bảo bộc như ngươi thì quả
    thật là ếch ngồi đáy giếng, có chút thiên phú thì cho là mình vô địch thiên hạ
    sao, lần này bọn ta sẽ cho ngươi một bài học. Nhớ, kiếp sau sống thì hãy khiêm
    tốn ....

Đồng bạn nghe hắn đang nói thì dừng lại nên quay sang nhìn, khi nhìn sang thì
họ lại hối hận, trước mắt chúng là hình ảnh đồng bạn mình bị nhiều cây băng
thương đóng đinh, trong đó có ba cây cắm xuyên qua miệng hắn, vì miệng không
đủ rộng mà bị rách toạt ra. Hình ảnh tuyệt đối sẽ tạo ra ám ảnh cho bất cứ ai
nhìn thấy. Lúc này thì bọn họ lại nghe tiếng nói của "con mồi" vang lên :


  • Thật là bất cẩn à! Tính dùng 3 thương găm xuyên đầu hắn nhưng lại canh hụt
    mất rồi, bất quá xuyên qua miệng như vậy thì ta không cần phải nghe hắn lải
    nhải nữa.

Quay sang thì thấy thiếu niên có dung mạo như thiên thần kia đang dùng ngón
tay uốn uốn tóc bản thân, khoé miệng thì mỉm cười nhìn bọn họ, nếu là lúc khác
thì sẽ có cảm giác nụ cười này rất thân thiện, tuy nhiên bây giờ đối với chúng
thì giống như ác ma vậy, có một tên Đấu giả tâm lý không được mạnh mẽ đã hết
toáng lên :


  • Ngươi... Ngươi là ác...


  • Thật là ồn ào.


Chưa nói xong thì miệng hắn đã bị găm vào 3 cây thương băng như tên đồng bạn
đã chết kia. Lần này thì đám người còn lại đều được xem "trực tuyến" hình ảnh
đó, những cây thương băng cứ như tự nhiên xuất hiện vậy. Lúc này thì toàn bộ
bọn hắn chỉ còn 1 ý nghĩ thôi.

Chạy

Chạy càng xa càng tốt, tên này không phải là người. Bây giờ thì họ cũng mặc kệ
nhiệm vụ của mình, đừng nói giết tên kia, mạng sống của mình có bảo vệ được
hay không cũng là một chuyện. Tuy nhiên ngay khi bọn họ xoay người định chạy
đi thì âm thanh của ác ma lại vang lên :


  • 2 người này là đồng bạn của các ngươi mà nhỉ, các ngươi nhìn xem, đã là
    đồng bạn với nhau thì phải cùng chung hoạn nạn chứ, để ta giúp các ngươi.

Hình ảnh cuối cùng của cuộc đời họ là những cây băng thương cắm xuyên người
mình. 6 người toàn bộ ngã xuống, Tiêu Vũ đứng nhìn tất cả vào mắt, cặp mặt
lạnh lẽo không có một tia cảm tình nào. Tiêu Vũ không sợ bị 2 gia tộc kia báo
thù, tuy nhiên bị sâu kiến quấy rối rất khó chịu, nhân từ với kẻ thù là tàn ác
với bản thân, dù trong mắt Tiêu Vũ 2 gia tộc kia đều không xứng làm hắn kẻ
thù.

Sau khi giết xong mấy con sâu bọ theo chân thì Tiêu Vũ đi thẳng tới Ma thú sơn
mạch cái kia sơn động cậu từng ở. Bảo phân thân dọn dẹp cho sạch sẽ rồi Tiêu
Vũ trải chăn ra chỗ cũ rồi nằm xuống, một lát sau cậu đã ngáy o o . Một ngày
khá nhàn rỗi nữa đã qua.


Vị Diện Xuyên Việt Giả - Chương #18