Thu Lại Ngươi Kiêu Ngạo Đi


Người đăng: TN_Sky

Sau khi hơn 1 ngày đi đường thì Tiêu Vũ cuối cùng cũng về tới Ô Thản Thành,
làn này trở về thì Tiêu Vũ đã có đủ thực lực để tiêu diệt bất cứ thế lực nào ở
Ô Thản Thành rồi, không cần nhất thiết phải lén lén lút lút nữa. Nhìn hoàng
hôn đang buông xuống, Tiêu Vũ hít sâu một hơi rồi dùng Geppou chạy thẳng về
Tiêu gia, lần này trở về Tiêu Vũ cũng đi cửa chính chứ không cần leo tường,
thủ vệ thấy Tiêu Vũ ngay lập tức chào hỏi, mặc dù Tiêu Vũ ăn mặt khá lôi thôi
làm họ thắc mắc tuy nhiên trên thân Tiêu Vũ ẩn ẩn có mùi vị huyết tinh làm cho
bọn họ sợ hãi. Cũng không trách Tiêu Vũ được, 2 năm này số yêu thú cậu giết
được không biết bao nhiêu con, trong đó Tam giai yêu thú có 2 con, có lần Tiêu
Vũ dự định vào sâu hơn để săn giết Tam giai yêu thú tuy nhiên vừa bước vào đến
nơi thì đã gặp ngay một con Ngũ giai yêu thú làm Tiêu Vũ phải chui vào một cái
khe núi rồi dùng Dạ Tập cùng với Tiềm Hành mới trốn được, sau đó thì Tiêu Vũ
cũng không còn ý định đó, cậu định trước về tăng lên Đấu linh rồi sau này sẽ
vào đó.

Tin tức Tiêu Vũ xuất hiện làm Tiêu gia cao tầng rất mừng rỡ, cậu đã biến mất 2
năm và bây giờ lại xuất hiện đúng lúc trước gia tộc trắc thì làm mọi người suy
đoán thực lực của cậu đã mạnh đến đâu. Cửu đoạn? Hay vẫn là Đấu giả? Đây là
thắc mắc của toàn bộ cao tầng Tiêu gia. Còn về nha đầu Huân Nhi nghe tin Tiêu
Vũ về đến thì ngay lập tức chạy đến trước cửa phòng hắn, đứng bên ngoài Tiêu
Vũ phòng, Huân Nhi lớn tiếng gọi :


  • Tiêu Vũ biểu ca, ngươi ở trong đó à.

Nghe tiếng Huân Nhi thì Tiêu Vũ cười cười, mình chỉ vừa về không tới một canh
giờ nha đầu này đã biết tin tức mà chạy đến rối, ngoài miệng cười nói với Huân
Nhi :


  • Ừm, ta cũng vừa mới về, đang dự định tắm rửa sạch sẽ, ngươi ra hồ nước cũ
    chờ ta, một lát ta sẽ ra.

Huân Nhi nghe vậy gật đầu, nói :


  • Vậy ta ra đó trước đây, Tiêu Vũ biểu ca nhanh lên nhé.

Trong phòng thì Tiêu Vũ đang nằm trong bồn tắm, bên trong chỉ toàn nước lạnh
nhưng đối với Tiêu Vũ thì nó chả khác gì nước nóng bao nhiêu. Tắm rửa sạch sẽ
thì Tiêu Vũ đến trước gương, nhìn trong gương một cơ thể cao một mét sáu, các
cơ bắp trên thân không lực lưỡng nhưng đầy mĩ cảm, làn da trắng như tuyết vậy,
nữ nhân đều ghen tỵ. Đây là thành quả cho 2 năm ăn không rỗi việc chỉ đi săn
yêu thú của Tiêu Vũ, cậu từng hỏi hệ thống tại sao cậu có cảm giác da mình
càng lúc càng trắng thì hệ thống nói là do cơ thể cậu đang từ từ trở nên hoàn
mĩ nên mới có hiện tượng như vậy. Thay một bộ y phục màu trắng, cả người Tiêu
Vũ nhìn như Trích Tiên một dạng, thoã mãn gật đầu, Tiêu Vũ ra khỏi phòng và
đến chỗ hẹn với Huân Nhi.

Đêm đó Tiêu Vũ và Huân Nhi nói chuyện rất lâu, đa phần đều là Huân Nhi hỏi
Tiêu Vũ trả lời. Nha đầu hỏi hai năm qua cậu ở đâu, sống có thoải mái không và
thực lực hiện tại như thế nào rồi. Tiêu Vũ trả lời chín thật một giả với Huân
Nhi là hai năm nay hắn ở Ma thú sơn mạch vòng ngoài rèn luyện, còn về thực lực
Tiêu Vũ chỉ nói là Đấu giả. Thấy đã gần khuya thì Tiêu Vũ đưa Huân Nhi về,
nhìn nha đầu mở cửa vào phòng thì Tiêu Vũ mới quay về. Thời gian đến gia tộc
trắc thì còn 4 ngày.

Ngày hôm nay Tiêu gia rất nhộn nhịp, các thế lực khác nhân đều kéo đến tham dự
lần trắc thí này, tin tức Tiêu Vũ xuất hiện ở Tiêu gia đã truyền ra ngay sau
khi cậu về được một ngày. Các thế lực muốn xem lần này giữa Tiêu Viêm và Tiêu
Vũ ai sẽ là người mạnh hơn, sẵn tiện cũng muốn xem thiên phú của 2 người này
đến cỡ nào. Tiêu Vũ xuất hiện làm một trận ồn ào, hôm nay Tiêu Vũ thật sự quá
khác biệt với 2 năm trước, 2 năm trước Tiêu Vũ chỉ mới 8 tuổi, mặc dù lúc đó
cậu cao một mét năm nhưng trên gương mặt cậu vẫn đầy nét trẻ con. Nhưng bây
giờ lại hoàn toàn khác, cao một mét sáu gần mét bảy,một thân trường bào màu
trắng, làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo đến yêu nghiệt, khoé miệng
như có như không nụ cười nhìn cứ như Trích Tiên một dạng làm cho không biết
bao nhiêu cô gái nhỏ vừa thấy hắn đã yêu. Sau đó thì Huân Nhi và Tiêu Viêm
cũng xuất hiện, Huân Nhi thì vẫn xinh đẹp động lòng người còn Tiêu Viêm mặc dù
anh tuấn nhưng nếu so với Tiêu Vũ thì chỉ có xách dép. Trưởng lão của Tiêu gia
bắt đầu chào những vị khách của các thế lực Ô Thản Thành rồi ra hiệu bắt đầu
trắc thí.

Qua 2 năm quả nhiên các đệ tử Tiêu gia đều có tiến bộ, Tứ đoạn Ngũ đoạn đấu
khí đã có vài người, Tiêu Ngọc cũng đạt tới Lục đoạn. Nhàm chán nhìn mấy đệ tử
khác trắc thí, Tiêu Vũ quay sang hỏi Tiêu Viêm :


  • Thế nào? Vị hôn thê vừa ý chứ?

Nghe Tiêu Vũ nói thì Tiêu Viêm gật gật đầu, nói :


  • Thiên phú của nàng đúng là rất tốt, cách đây vài tuần đã trắc thí ở Lam Vân
    Tông, nghe nói nàng đã là Thất đoạn đấu khí rồi.


  • Chậc, thiên phú cũng không thua kém ngươi bao nhiêu, coi như môn đăng hậu
    đối.


Nghe Tiêu Viêm nói vậy thì Tiêu Vũ cười nói. Lúc này thì tới lượt của Huân Nhi


  • Tiêu Huân Nhi

Huân Nhi quay sang nói với 2 người, cười nói :


  • Hì Hì, cho hai người xem thành quả của Huân Nhi.

Nói rồi đi đến phóng lên đài trắc thí, đặt tay lên bia trắc thí truyền đấu khí
vào, trên bảng hiện một dòng chữ, tên trưỡng lão thấy thế thì vuốt chòm râu
mỉm cười, hô to :


  • Tiêu Huân Nhi, mười tuổi, Bát đoạn

Trên phòng khách quý, rất nhiều vị phát ra tiếng chậc lưỡi, Tiêu gia lần này
quả thực là quật khởi, Tiêu Huân Nhi là kém nhất trong 3 người mà thiên phú
còn cao hơn Nạp Lan Yên Nhiên của Lam Vân Tông trọng điểm bồi dưỡng thì hai
người kia thiên phú mạnh như thế nào?

Huân Nhi bước xuống đài trong nhiều ánh mắt nóng bỏng của các thiếu niên trong
gia tộc, tuy nhiên nàng chỉ nhìn về phía Tiêu Vũ, thấy hắn gật đầu thì mỉm
cười, nụ cười làm cho bao nhiêu thiếu niên đang nhìn nàng đều ngẩn ngơ.


  • Tiêu Viêm

Lần này tới lượt Tiêu Viêm, Tiêu Viêm quay sang ném cho Tiêu Vũ một ánh mắt
đầy chiến ý, sau đó quay đi bước lên đài, Tiêu Vũ nhìn theo thì cười mỉm,
trong lòng nghĩ :


  • Hừm, trừ khi ngươi đạt được Bát tinh đại đấu sư như ta thì mới có thể làm
    ta hứng thú.

Trên phòng khách quý nghe tên người trắc thí là Tiêu Viêm thì ngay lập tức
thẳng lưng lên quan sát kĩ, Tiêu Chiến thấy đến lượt con mình cũng nghiêm túc
hẳn lên, hắn muốn nhìn sau 2 năm Tiêu Viêm tiến bộ như thế nào. Đặt tay lên
tấm bia trắc thí, trong lòng Tiêu Viêm thầm nghĩ :


  • Lần này ta sẽ không thua.

Rồi truyền đấu khí vào, bia đá hiện lên một dòng chữ to lớn, tên trưởng lão
thấy thế đầy vẻ mừng rỡ, hô :


  • Tiêu Viêm, mười tuổi, Cửu đoạn

Hít

Từng tiếng hút khí lạnh vang lên trong phòng khách quý. Mười tuổi, Cửu đoạn,
suy đoán của mọi người đã được chứng thực, Tiêu Viêm mười tuổi Cửu đoạn thì
qua năm sau tuyệt đối sẽ là Đấu giả, không còn gì có thể phủ nhận. Ô Thản
Thành tương lai tuyệt đối đã thuộc về Tiêu gia, không cần bàn cãi gì nữa, vẫn
còn 1 Tiêu Vũ chưa lên đài nhưng mà đã quá đủ để các vị khách quý ở đây thấy
được tương lai huy hoàng của Tiêu gia. Tiêu Viêm trắc thí xong thì quay về
phía Tiêu Vũ, ánh mắt đầy chiến ý. Tiêu Vũ thấy vậy thì mỉm cười, nghĩ :


  • Nếu chỉ có vậy mà ngươi đã kiêu ngạo, vậy để ta đạp nát sự kiêu ngạo của
    ngươi.


  • Tiêu Vũ


Đến lượt Tiêu Vũ trắc thí, trên phòng khách các vị khách quý đang suy đoán
Tiêu Vũ sẽ là cái gì đẳng cấp, Cửu đoạn, vẫn là Đấu giả? Bất kể là kết quả nào
cũng sẽ chứng minh Tiêu gia lần này sẽ lột xác hoàn toàn, tương lai hoàn toàn
có khả năng đứng ngang Gia mã đế quốc hoàng thất, thậm chí ngang hàng với Lam
Vân Tông. Tiêu Vũ đi đến trắc thí đài, đặt tay lên bia đá, truyền đấu khí vào,
Tiêu Vũ khống chế lượng đấu khí đi vào rất chính xác, với tu vi hiện tại của
cậu thì ở Ô Thản Thành này không có bất kì ai có tư cách thấy được thực lực
của cậu. Bia đá sáng rực hẳn lên, một dòng chữ to lớn hiện ra đập vào mắt của
tất cả mọi người đang nhìn, thấy dòng chữ thì mặt tên trưởng lão hoàn toàn
cứng lại, ánh mắt dại ra nhìn về phía bia đá đầy vẻ không thể tin.

Trên phòng khách quý toàn bộ khách nhân đều đứng phắt dậy, thẫn thờ nhìn về
phía bia đá kia, mãi mới có một người lẩm bẩm :


  • Tiêu Vũ, mười tuổi, Tam tinh đấu giả.

Tam tinh đấu giả, từng từ trong câu lẩm bẩm của vị khách kia như gõ vào tim
của các vị khách còn lại. Mười tuổi, Tam tinh đấu giả, cái gì Nạp Lan Yên
Nhiên, Tiêu Huân Nhi thậm chí Tiêu Viêm đều không đáng nhắc tới. So với Tiêu
Vũ thì những người đó như người bình thường so với thiên tài vậy. Tiêu Vũ bước
xuống đài, mọi người tự động tách ra 2 bên nhường đường cho hắn. Lúc đi ngang
qua Tiêu Viêm đang thẫn thờ thì Tiêu Vũ vỗ vỗ vai hắn nói bằng giọng chỉ có 2
người nghe :


  • Thu lại ngươi kiêu ngạo đi, trong mắt ta nó không hề có tý sức lực nào cả.

Rồi đi qua để lại Tiêu Viêm đang ngơ ngẩn, lúc đi ngang qua Huân Nhi thì Tiêu
Vũ lấy tay vuốt đầu nàng 1 cái rồi đi về phòng. Mãi đến Tiêu Vũ thân ảnh biến
mất thì tên trưởng lão mới hoàn hồn, run giọng hô :


  • Tiêu Vũ, mười tuổi, Tam tinh đấu giả.


Vị Diện Xuyên Việt Giả - Chương #16