Trở Về


Người đăng: TN_Sky

Bật nắp bình ngọc ra, nằm trong đó là một giọt chất lỏng màu xanh lam, đây là
tinh huyết của Hàn Băng Kim Thiền Thử. Không chút do dự, Tiêu Vũ đổ tinh huyết
vào miệng và nuốt xuống, Vạn Tượng Trấn Ngục Kinh tự động vận hành thôn phệ
tinh huyết của Hàn Băng Kim Thiền Thử

Lạnh

Đây là suy nghĩ duy nhất của Tiêu Vũ sau khi nuốt tinh huyết vào, Tiêu Vũ dùng
Vạn Tượng Trấn Ngục Kinh dùng đấu khí bản thân bao bọc tinh huyết lại rồi cho
nó di chuyển khắp cơ thể mình. Kinh mạch luôn là nơi yếu đuối nhất của con
người, hàn khí từ tinh huyết toả ra dù cho Tiêu Vũ đã dùng đấu khí bao bọc lại
tuy nhiên nó vẫn tràn ra làm kinh mạch cậu đau buốt. Mãi hơn một canh giờ Tiêu
Vũ mới hấp thụ xong tinh huyết, đấu khí trong cơ thể cậu đã gần cạn kiệt, quần
áo thì ướt đẫm, thậm chí môi cậu cũng khô khốc. Tiêu Vũ vội lấy chai nước giải
khát lần trước rút trúng ra uống, khi uống hết chai cậu mới cảm thấy đỡ hơn.

Nhìn trên tay chai nước, cậu cười đểu :


  • Không thể tin là ngươi vẫn có tác dụng đấy!

Nhìn lên trần của sơn động, Tiêu Vũ cho mở bảng thông tin ra :

Tên : Minh Vũ ( Tiêu Vũ)
Tuổi : 6 tuổi
Đẳng cấp : lv14 (1732/5000)
Đẳng cấp tại vị diện : Tứ Tinh đấu giả
Huyết mạch : Đế huyết (đã khô kiệt)
Thiên Phú : Băng Khải ( tạo ra một lớp khải giáp bằng băng, có thể chống đỡ
một kích toàn lực của đối thủ cao hơn 1 cảnh giới)
Khống băng ( sử dụng đấu khí tạo ra những khối băng theo yêu cầu, có thể sử
dụng tinh thần lực để điều khiển băng di chuyển như bay )
Kỹ năng chủ động: trung cấp quyền pháp lv1(276/1000), trung cấp kiếm pháp
lv1(832/1000), Phân thân thuật lv3 (271/300), Đoạn sơn hà lv1 (119/1000)
Kỹ năng bị động : Không
Hp : 1400/1400
Sức mạnh : 489
Nhanh nhẹn : 472
Trí lực : 497
Gân cốt : 512
Điểm công năng : 5782
Số lần rút thưởng nhỏ : 3
Số lần rút thưởng trung : 1
Số lần rút thưởng lớn : 0

Nhìn thấy Băng Khải có thể chống được một kích toàn lực của đối thủ hơn 1 cảnh
giới, Tiêu Vũ mỉm cười thoã mãn, chuyến đi này đáng giá. Ngoài ra cậu còn được
tặng kèm Khống Băng thiên phú nữa, lực chiến tăng lên một mảng lớn, bây giờ
chỉ cần không gặp Tam Tinh đấu sư trở lên cậu sẽ không có nguy hiểm gì. Nóng
lòng muốn thử thiên phú mới, Tiêu Vũ vận hành đấu khí, hô :


  • Băng Khải

Ngay lập tức, một chiếc áo giáp bằng băng bao phủ khắp người Tiêu Vũ. Áo giáp
băng che hết toàn bộ cơ thể cậu, chỉ chừa 2 ô trống ở mắt để quan sát. Muốn
nhìn thấy hình dạng hiện tại nhưng lại không có gương hay hồ nước, đang loay
hoay thì cậu nhớ mình có Khống Băng thiên phú. Tiêu Vũ nhanh chóng tạo ra một
chiếc gương bằng băng, nhìn vào bộ áo giáp huyễn khốc, Tiêu Vũ cười tươi :


  • Ha ha! Không những có khả năng phòng thủ cao lại đẹp như thế này, sau này
    mỗi khi chiến đấu chỉ cần mặc lên Băng khải thì sẽ có khối cô nàng bị ta mê
    mẩn.

Tâm lý YY một lát thì Tiêu Vũ, nhớ tới một thứ quan trọng


  • Băng Khải đẹp như thế này chiến đấu chạy vòng vòng dưới đất thì không được,
    may mà mình có Khống băng thiên phú, có thể sử dụng tinh thần lực điều khiển
    băng di chuyển sao. Với phàm cảnh đỉnh phong linh hồn của mình chắc có thể làm
    được.

Nghĩ xong Tiêu Vũ bắt đầu làm ngay, trước hết dùng đấu khí hoá băng tạo ra một
đôi cánh vừa ý, sau đó sử dụng tinh thần lực từ từ điều khiển cho chúng bay
lên. Nhìn cơ thể mình từ từ bay lên, Tiêu Vũ vui vẻ, lần đầu tiên được như thế
này là tốt rồi, chỉ cần tập luyện thường xuyên thì có thể bay được. Tuy nhiên
hơi hao tốn tinh thần lực một tý, mới dùng tinh thần lực tập bay một chút mà
cậu hơi có cảm giác buồn ngủ rồi, Tiêu Vũ tính toán tối đa chỉ có thể bay được
một canh giờ, nếu cố gắng dùng tiếp sẽ bị hao tổn tinh thần.

Nhìn xung quanh cảnh vật, Tiêu Vũ có hơi lưu luyến, suốt thời gian qua cậu đã
luôn sinh hoạt ở đây, bây giờ rời đi có chút xíu không nỡ. Lắc đầu xua tan
những cảm xúc ấy, Tiêu Vũ vác hành trang của mình lên rồi đi ra khỏi cánh
rừng, trở về Ô Thản Thành. Nhìn trên đường người dân cùng với dong binh quân
đoàn tấp nập ra vào, Tiêu Vũ cảm thấy giống như là về nhà vậy, mặc dù cậu biết
cái nhà kia cũng chỉ có 2 người chào đón mình.

Ở bên cạnh một hồ nước trong Tiêu gia, có 2 bóng người đang ngồi đó. Một người
là Tiêu
Viêm, cậu đang ngồi câu cá cạnh hồ, không xa là Huân Nhi đang bất mãn dùng 2
tay chống cằm, nói :


  • Tiêu Vũ biểu ca đi đâu mấy tháng nay không biết nữa, hại ta không được gặp
    Bellossom.

Nghe vậy thì Tiêu Viêm âm thầm thương hại cho Tiêu Vũ, đi hơn 3 tháng mà chả
có ai thèm quan tâm, nha đầu Huân Nhi nếu không phải bị Bellossom cho mê lấy
thì sợ nàng chả nhớ mình có quen biết một người tên Tiêu Vũ


  • Chắc hắn đang bế quan tu luyện rồi, đâu phải ai cũng lười biếng như nha đầu
    ngươi, suốt ngày chỉ biết kéo ta đi chơi, hại ta cũng bị phụ thân mắng lười
    biếng.


  • Nhưng mà Tiêu Viêm ca ca ngươi không thấy lạ sao, dù bế quan tu luyện cũng
    phải thông báo chúng ta một tiếng chứ!


Nghe Huân Nhi nói thì Tiêu Viêm cũng cảm thấy đúng, dù sao cũng là bằng hữu
với nhau, bế quan tu luyện mà không thông báo cũng hơi kì quái. Tuy nhiên chưa
kịp trả lời thì đã có một giọng nói vang lên :


  • Đây không phải Huân Nhi muội muội sao, còn có Tiêu Viêm nữa, hai người các
    ngươi đang làm gì vậy?

Nghe giọng nói bất ngờ thì Tiêu Viêm cùng Huân Nhi hơi ngẩn ra, nhưng ngay sao
đó ngay lập tức cùng quay lại, đồng thanh kêu :


  • Tiêu Vũ biểu ca.

Hình ảnh cái cánh :v làm mãi mới đc một cái theo yêu cầu


Vị Diện Xuyên Việt Giả - Chương #10