Người đăng: TN_Sky
Tích tích tích
Tiếng mưa rơi lã tả trên mái nhà cũ vang vọng khắp không gian ngôi nhà nhỏ ,
Minh Vũ tỉnh lại và mịt mờ nhìn những thứ xung quanh. Cậu chỉ nhớ là hôm nay
lúc cậu đi dạo trên phố thì bắt gặp 1 ông lão đang bày bán mấy món đồ cũ kĩ mà
ông bảo là đồ cổ, thấy Minh Vũ đi ngang thì ông lão lớn tiếng kêu gọi :
- Vị tiểu hữu này, có hứng thú hay không xem một chút hàng của lão già này ,
ta cam đoan với ngươi đây là hàng thật giá thật đồ cổ.
Nghe vậy thì Minh Vũ cũng đứng lại là nhìn xem, mang theo sự tò mò, cậu ngồi
xuống và nhìn xem mấy món đồ cũ, nào là đồng tiền gỉ sét, mấy cái chén sứ nhỏ
, vài cái nhẫn mà lão giả nói rằng có từ mấy trăm năm trước . Xem một lúc thì
thấy không có gì thú vị thì Minh Vũ đứng lên, lão giả thấy vậy vội vàng níu
tay cậu nói :
- Tiểu hữu khoang hãy đi, đừng có nhìn bề ngoài mà coi thường, đây là đồ cổ
ta cực khổ tìm được à, tuyệt đối đảm bảo chất lượng, mua về mang theo, biết
đâu có cơ duyên ập tới à.
Nhìn vẻ mặt thành khẩn của lão giả, Minh Vũ biết sợ hôm nay mình nếu mình
không mua gì thì ai biết lão giả này sẽ làm ra hành động gì. Vội liếc qua mấy
món đồ cũ, cậu vớ đại 1 cái nhẫn rồi nói :
- Được rồi ! Ta mua là được chứ gì, cái nhẫn này hoa văn nhìn không sai ,
ngươi nói giá cả đi.
Lão giả thấy hắn mua liền tươi cười, nhìn cái nhẫn Minh Vũ cầm trên tay tấm
tắc :
- Tiểu hữu ngươi con mắt quả thực tinh à! Cái nhẫn này nhìn hoa văn trên nó
là biết có từ đời Thanh, lâu như vậy vẫn giữ được hình dạng, ngàn kim khó cầu
à.
Nghe lão giả tự đắc như vậy Minh Vũ cũng không chịu nổi, vội nói :
- Vậy thì ngươi nói giá đi, ta có việc gấp phải đi ngay.
Lão giả ra vẻ do dự rồi cắn răng nói :
-5 ngàn. Cái nhẫn này có giá là 5 ngàn.
Nghe giá xong Minh Vũ cũng ko nhịn nổi nữa, hét lên:
- Cái gì ? Một cái phá nhẫn ngươi đòi 5 ngàn, ta không mua ,ngươi để lại
chính mình đeo.
Nói xong vội buông cái nhẫn xuống quay đi, lão giả thấy vậy ôm tay Minh Vũ lại
la lên :
- Khoan đã tiểu hữu, chuyện giá cả còn thương lượng được . 4 ngàn, ta giảm
cho ngươi còn 4 ngàn có được không?
- Ngươi nằm mơ à? Không đời nào ta bỏ 4 ngàn ra mua một cái phá nhẫn.
Nói xong lại quay người đi
- Tiểu hữu bình tĩnh, 3 ngàn, 3 ngàn có được không, đây là ta giới hạn
rồi.
Lão giả nghe vậy gấp giọng hô, tay cầm chặc tay Minh Vũ hơn
- 1 ngàn, nếu ngươi không bán thì thôi, buông tay ta ra trước khi ta la lên.
Nghe Minh Vũ hô 1 ngàn, lão giả trong mắt lướt qua tia vui mừng, nhưng sao đó
lại giả bộ đắn đo rồi cắn răng nói :
- Được, 1 ngàn thì 1 ngàn, coi như hôm nay ta kết cái thiện duyên.
Thấy lão giả đồng ý thì Minh Vũ rút ra 10 tờ 100 nguyên ra đưa cho lão giả rồi
cầm nhẫn lên đi mất hút. Lão giả nhìn 10 tờ 100 nguyên đỏ chói cười nhăn mặt :
- Ha ha, 1 ngàn này đủ mua hết mấy món đồ ở đây, hôm nay gặp phải dê béo.
Lúc này thì Minh Vũ đang đi trên đường về nhà, trong lòng lại nghĩ :
- Thật là xúi quẩy, hôm nay ra đường không nhìn ngày, tốn 1 ngàn nguyên mua
cái phá nhẫn.
Nhắc tới cái nhẫn thì Minh Vũ thò tay vào túi lấy ra một cái nhẫn, bây giờ
nhìn kĩ thì Minh Vũ cũng phải công nhận là chiếc nhẫn này có hoa văn rất đẹp,
nhưng theo kiến thức của hắn thì chiếc nhẫn này có 9 thành là giả. Nếu thật sự
là đồ từ thời nhà Thanh thì ít nhất phải có vết gỉ sét loang lổ chứ không thể
nào nguyên vẹn như vậy được.
- Thôi thì mang lên cho đẹp vậy, dù gì thì cái nhẫn này cũng không đến nỗi
nào.
Trong lòng suy nghĩ vậy thì Minh Vũ cũng bỏ chuyện lão giả ra khỏi suy nghĩ
rồi đi về nhà.
Trong căn nhà nhỏ ở tiểu khu dân cư, Minh Vũ đang nằm trên giường, trên tay
cậu là chiếc điện thoại, trong đó đang phát bộ anime Assassination Classroom.
Được 1 lúc thì hết phim, cậu nhìn vào điện thoại mà nghĩ :
- Kết thúc buồn thật, Koro-sensei tốt như vậy mà vẫn chết, xem mà ghét chính
phủ thế giới gê. Giá như ta có thể đi vào anime để thay đổi cốt truyện nhỉ!
Nằm suy nghĩ lung tung 1 hồi thì cậu bật dậy
- Ngoạ tào, suýt nữa thì quên mất hôm nay phát hành bộ truyện Đấu phá thương
khung, nhanh nhanh đi mua kẻo hết hàng.
Cậu nhanh chóng thay đồ rồi chạy phăng ra đường, trên đường đi bỗng cậu thấy
một cô gái đang băng qua đường, không xa đó là một chiếc xe tải đang chạy rất
nhanh tới, loáng thoáng cậu nhìn thấy tài xế trong xe đó đã gục xuống bánh
lái, cậu hét lên :
- Cẩn thận !
Chạy lại và đẩy cô gái đi, Minh Vũ cảm thấy thời gian như dừng lại, cậu suy
nghĩ :
- Đây là người ta bảo hiện tượng mình sắp chết sao?
Ầm
Minh Vũ cảm thấy người mình nhẹ hẳn đi, cơ thể cậu không con cảm giác gì, máu
tươi từ người cậu tuôn ra như suối, có một ít rơi xuống chiếc nhẫn cậu đang
đeo rồi quỉ dị biến mất. Cậu nhìn thấy xung quanh mọi người chạy lại, cô gái
cậu vừa cứu thì đang cố lay cậu dậy rồi gọi xe cấp cứu, nhìn thấy vậy cậu
muốn nói cô gái không cần nhưng không hiểu sao miệng cậu không tài nào mở ra
được, Minh Vũ cảm thấy ánh mắt mình tối dần, cuối cùng cũng tối hẳn, âm thanh
cuối cùng cậu nghe được là :
- Keng! Nhận chủ hoàn tất