Người đăng: Thienton12
Sau khi trò chuyện xong, đoàn người đến dưới chân núi Hắc Mộc Nhai,nơi mà Ngũ
Nhạc các phái đã ước định đến nơi đó tụ họp trước khi tấn công Nhật Nguyệt
Thần Giáo.
“Hai vị chưởng môn sư huynh,Ninh sư tỷ, hạnh ngộ, hạnh ngộ “ bổng vang lên
tiếng cười lớn từ xa xa,sau đó chỉ thấy một trung niên mặc aó bào xanh, màu aó
tương tự với Nhạc Bất Quần, y cầm một thanh đoản kiếm dẫn theo đoàn người cười
cười đi tới.
Hoắc Thần quan sát một chút người trung niên này khuôn mặt ,nhận ra vị này
cũng là một trong Ngũ Nhạc chưởng môn, chính là phái Thái Sơn chưởng môn Thiên
Môn Đạo Nhân.
Thiên Môn Đạo Nhân chê cười tiến lên ôm quyền nói rà “Không nghĩ tới hai vị sư
huynh và Ninh Trung Tắc sư tỷ đến sớm như vậy ,làm vì Ngũ Nhạc tương liên, ta
lấy thân phận sư đệ giờ mới đến ,thật là hỗ thẹn“
“Thiên Môn sư đệ làm chi khách khí, ta nghĩ tới sớm một ít thăm dò Nhật Nguyệt
Thần Giáo tình huống thôi “Hoắc Thần cũng ôm quyền nói ra.
“Tả sư huynh, suy nghĩ sâu sa”Thiên Môn đạo nhân nói rằng.
Thấy Thiên Môn đạo nhân ,Nhạc Bất Quần thăm hỏi“Thiên Môn sư đệ hảo “Nhạc Bất
Quần tươi cười chào nói
Hoắc Thần cẩn thận quan sát một lát mới phát hiện, trừ mình ra, Nhạc Bất Quần
có võ công cao nhất, Nhất Lưu trung giai ,tiếp theo là Thiên Môn đạo nhân rồi
Ninh Trung Tắc.
Không lâu sao các đại chưởng môn khác của ngũ nhạc đều tiến đến.
Phái Hành Sơn :chưởng môn nhân Mạc Đại tiên sinh. Người này mặc một bộ hắc
bào, trên lưng mang một cây thiết huyền cầm.
Phái Hằng Sơn :Ngoài chưởng môn Định Nhàn sư thái, đi theo còn có Định Dật sư
thái. Hai người mặc một bộ kim bào, trên tay cầm một thanh kiếm.
Như vậy là Ngũ Nhạc kiếm phái chưởng môn đều đã đến Đông đủ. Tung sơn :Hoắc
Thần, Hoa sơn :Nhạc Bất Quần, Thái sơn :Thiên Môn đạo nhân, Hành sơn :Mạc Đại
tiên sinh, Hằng sơn :Định Nhàn sư thái.
...............
Trên đỉnh Hắc Mộc Nhai,
Ở một nơi cánh hoa đào nở rộ khắp nơi, một vị nữ giả nam trang quay sang bức
tường đá, cô chấp tay nói “Thuộc hạ Đông Phương Bất Bại tham kiến giáo chủ
,tiên phong thám báo bồ câu đưa thư, Ngũ Nhạc kiếm phái tấn công Hắc Mộc Nhai,
đang ở dưới chân núi chửi bới, chưởng môn nhân của Ngũ phái cũng có mặt ở đó,
thuộc hạ đang chờ lệnh ứng phó của giáo chủ, xin giáo chủ hạ lệnh “
Bổng từ sau bức tường đá vang lên một cái hùng hậu, uy nghiêm âm thanh”Lên Hắc
Mộc Nhai khó như lên trời ,vậy mà mấy tên nhải đó muốn tìm vào chỗ chết à, cho
dù có may mắn lên được núi rồi, thì cũng là tự tìm đường chết mà thôi ,Đông
Phương Huynh đệ không cần lo lắng ,mọi việc trong bản giáo ta đã giao cho đệ
,đệ chỉ cần dặn Thiên Địa Phong Lôi ,bốn vị lãnh sứ canh phòng nghiêm ngặt các
cửa là được rồi “
Đông Phương Bất Bại vẫn nói tiếp rằng“Nhưng thưa Nhậm Ngã Hành giáo chủ, những
kẻ địch gọi là danh môn chính phái đó hết sức ngông cuồng, việc này bản, giáo
không chú ý tới, nếu truyền ra ngoài sẽ khiến giang hồ chê cười “
“Bản giáo chủ đã quyết, còn nhiều lời làm gì ,hiện ta đang bế quan tu luyện
thần công, đừng làm phiền ta nữa, cút“Bên trong bức tường đá Nhậm Ngã Hành hết
sức khó chịu nói.
Vừa nói xong, hắn thi triển một đòn chưởng pháp, một chưởng thật mạnh xuyên
qua bức tường trúng ngay Đông Phương Bất Bại làm cô ngã xuống.
Đông Phương Bất Bại chật vật đứng dậy, tức giận thầm nghĩ “Lão hồ ly này, ba
tháng trước thình lình bế quan ,giao giáo vụ cho mình và Hướng Vấn Thiên chia
nhau xử lý..... Theo tình hình bây giờ không phải tu luyện thần công gì, mà
giống có bệnh hơn “
“Đông Phương huynh đệ! “bổng từ đằng sau vang lên âm thanh làm cho Đông Phương
Bất Bại quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy một cô gái có vẻ đẹp tựa như tiên nữ,
nữ nhân này hiện tại vẻ mặt vô cùng lo lắng sốt ruột chạy tới.
Nữ nhân này nhìn thấy quần aó của Đông Phương Bất Bại bẩn, nghĩ đến điều gì,
cô quan tâm nói “Đệ không sao chứ “
Đông Phương Bất Bại lắc đầu, từ tốn nói “Không sao, chỉ là té ngã thôi ,mà
Tuyết Tâm phu nhân lại mang thức ăn cho giáo chủ à“
“vâng, đã 3 tháng nay, người không gặp tôi ,ta không biết ngoài làm thức ăn
cho người còn làm được gì cho người ...........mà Đông Phương huynh đệ, ta
nghe Hướng Tạ Sứ nói, Ngũ Nhạc kiếm phái đã đang ở dưới chân Hắc Mộc Nhai
chuẩn bị công lên, không biết có phải vậy không “Tuyết Tâm dường như nghĩ đến
điều gì, không khỏi lo lắng nói.
“Những kẻ gọi danh môn chính phái đó chỉ giỏi phô trương thanh thế, chúng
chẳng làm được gì đâu “
Tuy Đông Phương Bất Bại nói vậy nhưng Tuyết Tâm vẫn không nhịn được lo âu, cô
có cảm giác sắp có chuyện gì xảy ra.
Sau đó, một nô tỳ với giáng vẻ Hoảng hốt, khủng hoảng đang chạy với phía Tuyết
Tâm, cô run sợ nói “Thưa giáo chủ phu nhân, tiểu thư đã bị bắt cóc “
“Sao? Sao lại như vậy??? “
“Nô tỳ đợi ở bên ngoài để hầu hạ tiểu thư ,nhưng bỗng có ba người mặc aó đen
nhảy vào cửa sổ, bắt tiểu thư đi rồi ,nhìn vào trang phục và binh khí hình như
là người của phái Tung Sơn và Thái Sơn“
“Ngũ Nhạc Kiếm phái? “Đông Phương Bắt Bại thốt lên, rồi cô quay sang Tuyết
Tâm, ôm quyền nói “thưa phu nhân ,ta sẽ ngay lập tức đi bấm báo giáo chủ và sẽ
soái binh xuống núi cứu Doanh Doanh “
“không đã không kịp nữa rồi, ta sẽ đi cứu Doanh Doanh trước “Nói xong, Tuyết
Tâm vội vã chạy đi
Nhìn bóng lưng Tuyết Tâm chạy đi, Đông Phương Bất Bại nở ra nụ cười,cô nỉ non
nói “Nữ nhân ngu ngốc “
..............