Người đăng: Thienton12
............
Phúc Uy tiêu cục ở bên trong,
“Cheng cheng”đao kiếm âm thanh không ngừng vang lên, tựa ở phía bên phải là
Lâm Chấn Nam một nhà, tựa ở bên trái là Dư Thương Hải nhóm.
Dư Thương Hải trên tay kiếm không ngừng tấn công những chỗ hiểm trên cơ thể
của Lâm Chấn Nam,hắn nhắm ngay yết hầu, khuỷu tay ,đùi, ngực mà liên tiếp đâm
tới. Hắn kiếm Pháp mau lẹ ,dứt khoát không có bất cứ một tỉa lưu tình nào.
Lâm Chấn Nam bị buộc vào thể hạ phong, luôn phải phòng thủ những đường kiếm
của Dư Thương Hải thay vì tấn công, trên người của ông những giọt mồ hôi hột
chảy chảy lia lịa. Phía đùi chân phải của ông bị một vết đâm sâu. Lâm Chấn Nam
vô cùng đau đớn nhưng vẫn cố gắng đứng vững.
Dư Thương Hải sử dụng hắn Tùng Phong kiếm Pháp một cách cực kì tao nghệ,không
chừa cho Lâm Chấn Nam một cơ hội để phản công, hắn mũi kiếm lần nữa chém trúng
vào người của Lâm Chấn Nam, đánh cho Lâm Chấn Nam bay một khoảng cách xa.
Lâm Chấn Nam bị một kiếm chém vào phần ngực, ông chật vật đứng dậy nhưng vẫn
không đứng lên được, cho nên ông quỳ một chân xuống đất rồi dùng thanh kiếm
làm điểm tựa để không phải bị ngã xuống.
Phía xa thấy vậy Lâm Bình Chi lẫn Lâm phu nhân (lão tác tự cho là Lưu phu nhân
tên là Vương Yên nha,mọi người cảm thấy không ổn thì cứ cmt), không khỏi lo
lắng, hô lớn :
“Cha “
“Phu quân “
Ngước mắt nhìn Dư Thương Hải, Lâm Chấn Nam nở ra một nụ cười cay đắng, cố gắng
lấy hết sức ra để nói lên “Dư Thương Hải, Thanh Thành phái các ngươi làm những
việc hạ lưu đê tiện như vậy, không sợ bị truyền ra ngoài bị thiên hạ chê cười
sao? “
Dư Thương Hải tiến lại gần với Lâm Chấn Nam rồi gác thanh kiếm lên cổ ông ấy,
hắn Dư Thương Hải cười nhàn nhạt nói “Tại sao ta phải lo lắng Thanh Thành phái
bị thiên hạ chê cười? Chỉ cần ta Dư Thương Hải ta giết sạch Phúc Uy tiêu cục
người, cái này chuyện làm sao có thể bị truyền ra”
Biết được Dư Thương Hải thủ đoạn, Lâm Chấn Nam quay sang hắn vợ con, lớn tiếng
nói “Yên Nhi, Bình Nhi, còn không chạy mau””
Hắn Lâm Chấn Nam vừa nói xong đã bị Dư Thương Hải một kiếm chém xuống, phần
đầu lìa khỏi thân. Lâm Chấn Nam cứ như vậy chết đi.
Thấy cha cứ như vậy chết đi ,Lâm Bình Chi kích động la thật lớn lên “Cha”
Kìm chế sự bi thương tột độ trong lòng, Vương Yên khẽ quay về đẩy Lâm Bình Chi
một cái, sốt ruột nói “Bình Chi ,còn không mau chạy đi”
“Mẫu thân, còn ngài! “
“Ta sẽ ở lại cùng với cha của con”
“Các ngươi ,không cần đi đâu hết, tất cả ở lại chịu chết cho ta”Dư Thương Hải
hắn nói xong, búng tay một cái. Phia sau hắn những Thanh Thành các đệ tử minh
bạch sư phụ ý tứ, chạy đến vây quanh Lâm Bình Chi hai mẹ con.
Hoắc Thần ngồi ngay ngắn bất động trên nóc nhà, tùy ý quan sát người của phái
Thanh Thành vây quanh hai mẹ con Lâm Bình Chi, ánh mắt đặt ở Dư Thương Hải
trên thân, bỗng nhiên cười nói “Dư Thương Hải ngươi thật đúng giống như thiên
hạ đồn đại giống như, quả nhiên là cái thằng lùn “
Ngồi bên cạnh Hoắc Thần, Ngọc Nương khẽ mỉm cười, cô cũng nhìn xuống Dư Thương
Hải, cô thầm nghĩ đúng là thật lùn.
Bỗng nhiên vang lên âm thanh, làm khắp nhân có mặt ở trong đây không khỏi chú
ý mà quay sang về phía của Hoắc Thần.
Nhìn lên trên nóc nhà Hoắc Thần cùng với Ngọc Nương, Lâm Bình Chi bỗng nhiên
nói “Không phải là cái người khi trước sao”
Đứng gần Lâm Bình Chi, Vương Yên không khỏi sửng sờ, còn trai của mình nhận
biết người kia...... Không lẽ là cứu viện
Nhưng khi nhớ đến những gì mà Hoắc Thần nói ra, Vương Yên miệng há hốc mồm.
Bản thân Dư Thương Hải cũng sửng sờ, sau đó hắn giận tím mặt.
Hắn Dư Thương Hải thân thể đặc thù, trời sinh kém người thường một bậc ,khi
còn nhỏ, thường bị người khác chế giễu ,cơ hồ đã trở thành tâm bệnh.
Chờ hắn võ công đại thành về sau, cái này cũng tự nhiên mà trở thành hắn cấm
kị, đừng nói ở trước mặt gọi hắn thằng lùn, môn nhân đệ tử xem như ngẫu nhiên
nói “Thấp “chữ, cũng phải bị phạt.