Người đăng: Thienton12
“Làm sao ta có thể biết được, ta chưa từng làm ra một chuyện thất nhân, thất
đức gì, làm gì mà có kẻ thù nào trên giang hồ “Lâm Chấn Nam không khỏi thờ dài
ra một hơi, nhưng trong lòng của ông lại vô cùng đăm chiêu,ông nghĩ ra một cái
tên, có khi nào là........
Tung Sơn? Chắc không phải đâu. Tả Lãnh Thiền tích cách dường như khác lúc xưa
rất nhiều, không cùng ta có bất kì giao tiếp gì cả. Nghe nói phái Tung Sơn Tả
Lãnh Thiền truyền lại chức chưởng môn nhân cho một nữ tử ,rồi hắn tập trung
vào việc bế quan để luyện thần công, cho dù hắn có thèm thuồng Tịch Tà Kiếm
Phổ của Lâm Gia ta đi chăng nữa thì hắn Tung Sơn cũng không có quá nhiều hiềm
nghi.
Hoa Sơn? Sau khi Nhạc Bất Quần chết, hiền thê của hắn là Ninh Trung Tắc thay
thế hắn lên đảm nhiệm Hoa Sơn chưởng môn nhân. Ninh Trung Tắc ,người này ta
biết, cô ta không có đối với Tịch Tà Kiếm Phổ không có bất cứ gì ham muốn, cho
nên Hoa Sơn bị loại khỏi viện hiềm nghi.
Hành Sơn phái, Hằng Sơn phái, Thái Sơn phái, ba môn phái này đều cùng ta có
giao tình tốt, chưởng môn nhân họ ta biết toàn là những người chính trực,
không bao giờ làm ra những chuyện ác nhân, bĩ ổi như vậy được.
Còn môn phái cuối cùng, không nằm trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái là Thanh Thành
phái. Nhiều Lần, Dư Thương Hải muốn muợn ta Tịch Tà Kiếm Phổ nhưng ta không
cho ,rất có thể Dư Thương Hải ghi hận trong lòng, làm ra những thù đoạn độc ác
như vậy hòng diệt môn đoạt bảo.
Tịch Tà Kiếm Phổ là bí kíp thượng thừa trong Tiếu Ngạo giang hồ. Tương truyền,
Lâm Viễn Đồ, cha của Lâm Chấn Nam, dựa vào 72 đường Tịch Tà Kiếm Phổ, mà đánh
ra khắp thiên hạ vô địch thủ tên, như vậy là có thể biết được Tịch Tà Kiếm Phổ
có uy lực như thế nào, nhưng nó lại có một đặc điểm kì lạ, muốn luyện được môn
võ công này, trước tiên phải tự cung, Nhạc Bất Quần và Lâm Bình Chi là hai
minh chứng tốt nhất.
Lâm Phu Nhân thấy phu quân không muốn trả lời thì nàng cũng đành không có hỏi
tiếp.
“A”Bỗng nhiên, một tiếng thét lớn truyền khắp mọi ngóc ngách trong Phúc Uy
tiêu cục, làm cho Lâm Chấn Nam cùng Lâm Phu Nhân rùng mình, dường như có một
cổ dự cảm xấu, hai người hướng theo tiếng thét truyền ra mà chạy đến.
Phải nói là hiện tại Phúc Uy tiêu cục vô cùng tĩnh lặng, im ắng. Sự im ắng một
cách đáng sợ ấy làm cho người ta không khỏi nổi da gà.
Tiếng thét phát ra từ hậu hoa viên của Phúc Uy tiêu cục.
Sau khi Lâm Chấn Nam và Lâm Phu Nhân chạy đến hậu hoa viên nơi, họ phát hiện
rất nhiều xác, xác chết của thành viên Phúc Uy tiêu cục ở khắp nơi. Hơn nữa
những thành viên này không phải là những thành viên thường trong Phúc Uy tiêu
cục, họ là những tiêu sư được Lâm Chính Nam tín nhiệm nhất, mỗi một kì áp
tiêu, họ cũng đều có mặt.
Lâm Chính Nam nhịn không được nữa, ánh mắt của ông trở nên cực kì đỏ chót, gân
xanh nổi lên trên cánh tay,ông phẫn nộ đến tột độ nói “Là ai? Là ai? Mau đi ra
cho lão phu........ Có phải là Thanh Thành các bằng hữu không ,nếu các ngươi
muốn so tài thì lão phu phụng bội, tại sao lại làm ra những thủ đoạn hạ lưu bí
ối như vậy. Hãy mau lăn ra đây gặp lão phu “
Thấy phu quân trạng thái không đúng, Lâm phu nhân gương mặt tỏ ra vô cùng lo
lắng, chạy đến lại gần Lâm Chấn Nam, nàng ngữ khí hòa hoãn nói “Lão gia, lão
gia........ Ngài không nên như vậy . Ngài biết đấy, bọn họ không dám ra là do
bọn họ sợ Lâm Gia ta Tịch Tà Kiếm Phổ ,bọn họ đang làm cho chúng ta khủng
hoảng tinh thần, nếu ngài cứ như vậy là ngài đã rơi vào cạm bẫy của bọn họ rồi
“
Lâm Chấn Nam mặt mài vô cảm xúc, ông rất muốn bình tĩnh ngay thời khắc này
nhưng ông không thể bình tĩnh được nữa ,ông tức giận nói “Nàng nhìn xem, nàng
nhìn xem, đã có rất nhiều người chết như vậy, nàng bảo ta bình tĩnh, làm sao
ta có thể bình tĩnh được “
“Thiếp biết chứ...... Nguy rồi, Binh Chi! Bình Chi, nó gặp nguy hiểm “Nghĩ đến
điều gì, Lâm Phu Nhân sắc mặt đại biến, gương mặt trắng bệt, ngay lập tức,
nàng không do dự gì cả mà hướng về phòng Lâm Bình Chi chạy đến.
Lâm Chấn Nam cũng sắc mặt đại biến, hướng về phía Lâm phu nhân đuổi theo.
Lâm Chấn Nam hai người vừa mới rời khỏi đây không lâu thì có 7 bóng người từ
trong bóng tối đi ra, 7 cá nhân này trang phục đang mặt trên cơ thể là Thanh
Thành phái trang phục. Trong đó, sáu cá nhân đối với một trung niên nhân vô
cùng cung kính.
Trung niên nhân nhìn bóng lưng Lâm Chấn Nam rời đi, hắn nở ra một nụ cười băng
lãnh, với ánh mắt sắc bén, hắn từ tốn nói “Lâm Chấn Nam à Lâm Chấn Nam, hôm
nay Phúc Uy tiêu cục của ngươi phải diệt định, ngươi và tất cả người thân của
ngươi đều phải chết. Tại sao lại không đưa Tịch Tà Kiếm Phổ giao ra cho Dư
Thương Hải ta, như vậy Phúc Uy tiêu Cục của ngươi, đã không có họa này “ Hóa
ra trung niên nhân này là Dư Thương Hải, Thanh Thành phái, chưởng môn nhân.
Dư Thương Hải vừa cất tiếng, từ đằng sau hắn đi lên một người. Người đó không
phải ngoài ai khác, là người đã chạy thoát khỏi tửu quán, con trai của Dư
Thương Hải, Dư Nhân Ngạn.
Dư Nhân Ngạn trên mặt lại không có nụ cười của chiến thắng, thay vào đó là nét
mặt âm trầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, hắn dữ tợn diện mục nói “Phụ
thân, ngài nhất định phải thay cho Vu Nhân Hào báo thù. Ta muốn cái người tên
Hoắc Thần đó sống không được, chết không xong, cho dù chết thì cũng phải chết
một cách bị thảm nhất “
Nhắc đến Hoắc Thần, Dư Thương Hải không khỏi nắm chặt trên tay trường kiếm,
chém một kiếm xuống, chém đoạn mặt hồ nước thành hai nữa, rồi xong hắn cười
như không cười nói “Ta không cần biết tên Hoắc Thần đó là kiếm ma hay kiếm
thần, hắn đã giết Thanh Thành phái người thì kết cục của hắn đã định chỉ có
thể là cái chết “