24


Người đăng: lamlongthan632

-Lão sư (Thiên)

Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên xuất hiện, nhìn Thiên người đầy máu hai cô cảm thấy
đau lòng. Tiểu Y
Tiên và Thiên Tuyết một trái một phải đở Thiên

-Lão sư người không sao chứ ?

-Không sao chưa chết được, nhưng nếu còn ở them một lúc thì không biết

-Tiểu Y Tiên, chúng ta đưa Thiên đến nơi an toàn chổ này đã kinh động ma thú khác. Không nên ở lâu

Tiểu Y Tiên gật đầu tán thành, hai người cùng dìu Thiên rời khỏi. Đi một lúc
mọi người tìm thấy một hang động khuất khá kín đáo. Tiểu Y Tiên đặt Thiên
xuống lo lắng"Bây giờ phải làm sao ?"

Thiên Tuyết cũng bối rối nàng chỉ đơn giản thăm dò nhưng cũng đã thấy tình
huống của Thiên vô cùng bết bát. Kinh mạch nát hết, lục phủ ngũ tạng trọng
thương, huyết dịch trong cơ thể đã trôi
hơn phân nữa. Nhìn trạng thái của Thiên nàng cũng nhanh gấp chết

Nhìn hai cô nàng luống cuống Thiên cười cười
-Hai cô nàng ngốc không phải hai người có Thiên biến vũ sao

Tiểu Y Tiên và Thiên Tuyết hai mắt sang lên “đúng rồi tại sao lại quên nó
nhỉ”. Khả năng chữa trị của Thiên biến vũ rất nghịch thiên hai người đã từng
thử nghiệm qua. Lúc nãy cũng vì quá lo lắng nên nhất thời không nhớ tới. Nghĩ
là làm hai ngươi ngồi khoan chân quanh Thiên kích hoạt Thiên biến vũ. Hai đôi
cánh xuất hiện bao trùm Thiên. Từng điểm sang lơ lửng, thương thế của Thiên
nhanh chóng tốt hơn. Tuy Thiên biến vũ chữa trị rất nhanh nhưng vì thương thế
của Thiên khá nặng hơn nữa tu vi của hai người kém Thiên nhiều nên cũng hơn
năm giờ sau thương thế của
Thiên cơ bản đã được ổn định

Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên thu hồi Thiên biến vũ, thời gian dài sử dụng thiên
biến vũ khiến tinh thân của hai người cực kì mệt mỏi. Thấy thương thế của
Thiên ổn định hai ngươi yên lòng ngã xuống ngủ thiếp đi. Thiên nhìn hai người
mỉm cười nói nhỏ

-Vất vả rồi nha đầu, Thiên Tuyết

Không biết Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên có nghe thấy không nhưng hai người đều
mỉm cười hạnh phúc. Ôm hai cô nàng đạt ở một chổ khá sạch sẽ, đắp chăn cho hai
người. Thiên ngồi một góc, lấy ra huyết lien hoa (một loại dược vặt bổ sung
huyết dịch tốt) ném vào miệng rồi khoanh chân tu
luyện. Kích hoạt Thiên biến vũ, sau một lúc thương thế của Thiên về cơ bản đã
không đang lo ngại

-Không sao chứ đồng bọn

-Đã không sao, xin lỗi đã để ngươi lo lắng Ddraig

-Lần sau không cần liều mạng như thế. Ngươi phải biết quý trọng bản thân. Không gian phát triển của ngươi rất lớn không cần cứ phải liều mạng chiến đấu. Chỉ cần thêm chút thời gian ngươi liền có thể một tay chấp vài con Thiên Phong Ưng

-Ưm..

-Dù sao ta cũng chỉ góp ý thôi mọi việc cuối cùng cũng phải do ngươi tự quyết định.
-Ưm.

-Thôi nghỉ ngơi đi hôm nay đã mệt rồi
-Ưm, ngủ ngon Ddraig

-Ngủ ngon đồng bọn

Thiên dựa vào vách hang lim dim ngủ. Tuy thương thế đã tốt nhưng tinh thần
tiêu hao vẫn khiến Thiên mệt mỏi vì thế Thiên ngủ rất sâu. Nhưng nếu có ai đột
kích tin tưởng Thiên sẽ lập tức tỉnh lại sẵn sàng chiến đấu

Kiếp trước liên tục chiến đấu và ẩn nấp đã luyện cho Thiên thói quen nhạy bén
cảm nhận được nguy hiểm

Trưa hôm sau, Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên mơ màng mở mắt ra. Vì hôm qua quá tổn
thất tinh lực nên hai người đều ngủ rất hương

-Tỉnh rồi à ?

Hai người khả ái chùi chùi con mắt qua một lúc mới nhận ra người đứng trước
mặt là ai
-Thiên(lão sư)

Thiên mỉm cười trêu chọc nhìn hai người

-Tỉnh rồi thì ra ăn sang đi..à không ăn trưa chứ. Không phải hai người có phải cầm tinh con heo không mà ngủ đến giờ mới thức dậy

-Mới không phải đấy x2 Còn không phải vì thương thế của ngươi

Nhắc đến thương thế Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên lo lắng

-Thương thế của ngươi đã không sao rồi chứ

-Đã không sao, bây giờ ta rất khỏe chiến đấu thêm một hồi đều được

Thấy Thiên nhảy nhót tưng tưng, hai cô nàng mới thở ra. Thiên nhìn hai người ý
vị thâm trường cười

-Lo lắng cho ta như vậy, không phải là thích ta đấy chứ
-Có quỷ mới thích ngươi x2

Hai người liền đỏ mặt hét lên. Thiên nhìn hai người phản ứng hết hồn, khoa tay

-Rồi rồi ta chỉ đùa thôi, đừng giận dù sao ta cũng rất cảm ơn. Nếu không có hai người chỉ sợ ngày nay này năm sau đã trở thành ngày giỗ của ta rồi

-Không có gì, ngươi(người) đừng bận tâm

Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên đỏ mặt quay đi nói. Nhìn hai người phản ứng đồng bộ
Thiên nghi ngờ không biết hai người có tập trước không. Thiên lắc đầu gạt mấy
cái ý nghĩ vớ vẩn đó đi

-Thôi hai người mau sửa soạn ra ăn đi kẻo nguội. Ăn xong chúng ta còn phải trở về nữa
-Ưm.. x2

Bữa trưa trôi qua, Thiên Tuyết và Tiểu Y Tiên hai người thán phục vvề tài nấu
ăn của Thiên. Đơn giản chính ra nhân gian mỹ vị a. Hai người đều thắc mắc tại
sao một nam nhân như Thiên lại nấu ăn ngon như vậy. Đều oán tại sao bản thân
không thể nấu ngon như Thiên. Nếu như vậy mổi ngày trôi qua đều sẽ ăn được mỹ
vị như vậy. Ăn xong ba người tinh thần tràn đầy đi nghỉ ngơi để chuẩn bị buổi

chiều xuất phát đi về

Trong thành một tốp hai nử một nam đang chậm rãi đi vào
-Hài chuyến này đi đúng là nguy hiểm

Một trong hai nữ nhân cảm thán
-Cũng do ngươi không điền tra kĩ chứ sao

Một nữ nhân khác cằn nhằn, nữ nhân kia ngượng ngùng xin lỗi
-Xin lỗi là do ta không điều tra kĩ càng

Chàng trai an ủi
-Ngươi không cần tự trách, dù sao thế sự vô thường ai mà ngờ được. Mà không phải chúng ta đều vô sự trở về hay sao

Không sai ba người này chính là Thiên Tuyết, Tiểu Y Tiên và Thiên.
-Vậy chúng ta cũng tách ra đi, cả đêm không về chắc người nhà ta lo lắng lắm

Thiên Tuyết cáo biệt
-Chờ đã, ngươi cầm cái này đi

Thiên ném cho Thiên Tuyết một vật, Thiên Tuyết tiếp lấy. Đó chính là ma hạch
của Thiên Thiên Phong Ưng, Thiên mỉm cười

-Đây là mục đích của chuyến đi này nên ngươi nhất định phải nhận lấy. Hơn nữa chúng ta đã có thi thể của Thiên Phong Ưng làm chiến lợi phẩm rồi nên ngươi cứ thoải mái nhận đi

Thiên Tuyết khó xử
-Nhưng ta đâu có…. Đau

Thiên búng trán Thiên Tuyết
-Đồ ngốc lần này đi cũng vì lấy cho ngươi thứ này. Ngươi không nhận thì chuyến này đi không phải uổng phí a

Thiên Tuyết cảm động
-Cảm ơn ngươi

-Không cần cảm ơn lúc nào cho ta vài cuốn địa giai đấu kĩ được rồi
Thiên Tuyết dở khóc dở cười

-Ngươi tưởng địa giai đấu kĩ là cải trắng à. Còn vài cuốn

Thiên Tuyết lắc đầu nàng biết Thiên nói vậy để nàng không áy náy nhận lấy ma
hạch của Thiên Phong Ưng

-Vậy khách khí không bằng tuân mệnh ta đành nhận vậy

Thiên Tuyết thu ma hạch rồi rời đi, đi được một khoảng khá xa thì quay lại vẫy
tay cười rạng rỡ
-Cảm ơn ngươi Thiên

Tạm biệt Thiên Tuyết, Thiên và Tiểu Y Tiên vè quán trọ nghỉ ngơi

Dạo gần đây Đế đô đang bàn luận về trận đấu của đệ tử nòng cốt của Thiên Lam
tông và một thiếu niên của Tiêu gia nào đó

Thiên biết rõ cốt truyện nên không quá quan tâm chú tâm vào luyện tập. Mấy hôm
nay Thiên Tuyết cũng không đến chắc hẳn đang bế quan luyện hóa ma hạch, Thiên
chung không để ý

Ngày quyết đấu Thiên không có ý định đi xem mà chỉ chăm chú tu luyện. Tối hôm
đó, Thiên ở khu rừng ngoại thành chổ cũ luyện công. Chợt nghe tiếng bước chân,
Thiên vẫn nhắm mắt

-Đến rồi à
Bước chân dừng lại

-Ngươi biết thân phận thật của ta từ lúc nào
-Từ đầu

-Vậy sao ngươi không vách trần

-Tại sao phải vạch trần, đối với ta thân phận ngươi có quan trọng sao. Chỉ cần biết ngươi là ta bằng hữu là Tiểu Y Tiên bằng hữu là được. Đúng không ?

Người đến không ai khác chính là Thiên Tuyết à không phải gọi là Nạp Lan Yêu
Nhiên mới đúng. Nạp Lan Yêu Nhiên cúi đầu không thấy rõ biểu lộ

-Chuyên của ta ngươi biết chứ ?
Thiên gật đầu

-Vậy, ta làm vậy là đúng hay sai

Thiên thở dài
-Ngươi không sai ta hiểu cảm giác của ngươi. Thiên phú ngươi rất tốt có tự kiêu bản lãnh vì vậy khó chịu vì bị gia tộc sắp xếp cho một phu quân phế vật là hiển nhiên. Nhưng đến nhà ngươi ta thẳng mặt từ hôn hơn nữa nhục nhã người ta con đả thương người nhà hắn là ngươi sai.

Thiên ngừng một lúc
-Vì vậy chuyện này ngươi không sai nhưng cũng không đúng

Nạp Lan Yêu Nhiên lẩm bẩm

-Vậy sao

Im lặng một lúc Nạp Lan Yêu Nhiên nói hơi nhỏ thanh âm có chút nghẹn ngào
-Ta có thể mượn lưng của ngươi một chút sao

Thiên ôn hòa
-Cứ tự nhiên

Nạp Lan Yêu Nhiên ngồi xuống, đầu úp vào lung Thiên. Thiên có thể cảm giác
lung mình nhanh chóng ướt đẫm. Lâu lâu nghe thấy tiếng nghẹn ngào, nấc lên
không rõ.
Thiên mở mắt ra quay lại ôn hòa cười

-Nếu khó chịu thì cứ khóc to lên. Khóc cho quên hết nỗi buồn đi

Nạp Lan Yêu Nhiên nhìn nụ cười của Thiên ngây người một lúc rồi lao vào lồng
ngực Thiên òa khóc. Thiên nhẹ nhàng ôm Nạp Lan Yêu Nhiên không nói gì chỉ lặng
lẽ nghe Nạp Lan Yêu Nhiên tiếng khóc

Về trận đấu như Thiên đoán trước, Tiêu Viêm vì có nhưỡng hồn dịch cường hóa
linh hồn nên dị hóa khống chế càng thuận lợi chiến lực tăng nhiều. Nhưng Nạp
Lan Yêu Nhiên có viên ma hạch của Thiên Phong Ưng tu có to lớn đề cao. Hai
người đều mạnh hơn nguyên tác

Tuy vậy Nạp Lan Yêu Nhiên vẫn tăng nhiều hơn. Trong trận đấu Tiêu Viêm bật hết
hỏa lực trừ Dược lão ra hầu như đều dùng hết vẫn không thể đánh bại Nạp Lan
Yêu Nhiên. Nhưng Nạp Lan Yêu Nhiên cũng như vậy không thể chiến thắng Tiêu
Viêm hai người đánh ròng rã hai canh giờ. Sau đó đồng thời kiệt sức mà ngất
đi.

Trận đấu được tuyên bố hòa, nhưng theo ước định của hai người thì Nạp Lan Yêu
Nhiên vẫn thua. Kết quả vẫn như trước Nạp Lan Yêu Nhiên nói nới lại hôn ước
nhưng bị Tiêu Viêm cự tuyệt.
Tuy lúc này Nạp Lan Yêu Nhiên không còn thích Tiêu Viêm như trong nguyên tác.
Nhưng thất bại này vẫn khiến Nạp Lan Yêu Nhiên bị đã kích them nữa nhận ra
thân phận thật của Nham Kiêu khiến cô cảm giác càng đau lòng. Trong khi chìm
trong đau khổ không biết từ lúc nào đã bất giác đi đến đây

Thiên nhìn Nạp Lan Yêu Nhiên sau khi khóc nhiều quá mệt mỏi chìm vào giấc. Nhẹ
vuốt đầu Nạp Lan Yêu Nhiên, Thiên cứ lẳng lặng ôm Nạp Lan Yêu Nhiên nhắm mắt
lại chậm rãi chìm vào giấc ngủ


Vị Diện Lữ Hành - Chương #24