Nguyễn Mộng Tuyền.


Người đăng: sonlamthuy11@

Chương 7: Nguyễn Mộng Tuyền.

Mình tên Nguyễn Mộng Tuyền, năm nay mình 19 tuổi, mình là con của một gia đình
làm ăn lớn, tuy sống trong nhung lụa từ bé nhưng mình hoàn toàn không thích
nó, mình rời nhà đi khi 15 tuổi, mình muốn học cách tự lập, tiền hàng tháng ba
mẹ mình vẫn đưa nhưng mình không hề đụng vào nó, mình trang trải tất cả nhờ
vào tiền mình để dành từ nhỏ cùng với tiền lương mình làm thêm.

Sơn là người con trai đầu tiên cũng là người cuối cùng làm mình rung động. Hai
đứa mình gặp nhau vào năm mình 16 và với tình huống rất buồn cười.

Sơn được tất cả mọi người gọi là thánh xui xẻo, mọi việc Sơn làm luôn không
hiểu lí do vì sao luôn bị lệch lạc đi mất, nhưng mình luôn cảm thấy Sơn rất
đặc biệt, nhất là cái cười ngô ngố của anh ấy. Tuy lớn hơn mình 2 tuổi nhưng
anh ấy lại chính chắn hơn hẳn cái tuổi của mình có lẽ vì gặp rất nhiều điều
xui nên anh ấy phải học kiên cường hơn để chống chọi với nó.

Mình vẫn nhớ rõ cái khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngùng khi anh ấy được mình tỉnh
tò, thậm chí anh ấy còn lẩm bẩm: "Bị tán rồi, mình bị gái tán rồi", khiến mình
không nhịn được mà cười lớn. Tuy quá trình có chút không ra sao nhưng cuối
cùng mình và anh ấy thành một cặp.

Sau khi biết tụi mình quen nhau Dũng ca cùng chị Nhung liền tổ chức một tiệc
lớn ăn mừng cho tụi mình. Sơn hay dẫn mình về gặp sơ người khi xưa đã cứu anh
ấy thoát chết, từ sơ mình cũng biết rất nhiều điều về anh ấy. Sơn cũng hay đưa
nàng đến những nơi vô cùng đẹp điều là nhưng nơi mà anh ấy gặp phải xui xẻo mà
phát hiện ra.

Vào sinh nhật lần thứ 17 của mình thì Sơn biến đâu mất từ 2 ngày trước khiến
mình vô cùng lo lắng. Đến lúc 10h30 sau khi ăn sinh nhật cùng với bạn bè và
gia đình mình liền đi kiếm anh ấy. Mình gặp anh ấy ngay tại quán net anh ấy
hay làm, khi thấy anh ấy mình thở phào nhẹ nhõm tính dần anh ấy một trận vì
tội dám làm mình lo lắng. Chưa để mình mở lời Sơn đã chạy lại bịt mắt nàng dẫn
nàng đi.

Sau khi đến nơi Sơn tháo bịt mắt ra, đập vào mắt mình chính là sân thượng của
quán net, nhưng điều làm nàng ngẩn người chính là một vùng trời sáng với rất
nhiều đóm màu xanh lục bay lượn xung quanh. Là đom đóm, cả một cùng trời toàn
đom đóm, chúng bay lượn xung quanh nàng, đậu lên trên các chậu hoa xung quanh
sân thượng và bay xung quanh chiếc bánh kem màu nâu ngay giữa sân.

"Happy Birth Day" Sơn nói với một nụ cười tươi trên môi. Lúc ấy mình đã khóc,
khóc rất nhiều. Sơn đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy và nắm lấy tay mình,
anh ấy nhẹ nhàn nâng tay trái mình lên và đeo vào ngót áp út một chiếc nhẫn
nho nhỏ, xinh đẹp.

"Không quý và đẹp cho lắm em nhận nhé. Tự tay anh làm đấy" Sơn nói.

"Khờ ạ, chỉ cần anh tặng dù xấu, dù đẹp, dù rẻ hay mắc em đều thích cả. Anh
làm sao kiếm được đom đóm thế?"

"À..ha..ha do một lần anh đi lấy đồ giúp Dũng ca khi đi qua núi thì anh bị
trượt chân và phát hiện được một thung lũng toàn đom đóm, tuy ban ngày có chút
khó bắt nhưng chúng có đặc điểm để nhận dạng nên dễ vô cùng, hôm nào anh dẫn
em đi nhé, chịu không?" Sơn cười gượng vì cái lí do của anh ấy sau đó hí hửng
kể ra ‘cơ duyên’ anh ấy gặp được thung lũng đom đóm.

"Anh hứa nhé, nhất định phải dẫn em đi, đây cũng là hình phạt em dành cho anh
vì dám bỏ em mấy ngày nay" Mình vui vẻ nhận lời.

Mình ngồi vào lòng Sơn ăn bánh ngon lành dù cho lúc nãy mình đã ăn với bạn bè
và gia đình, nhưng đây là bánh Sơn tự tay làm, cho dù mổ bụng nhét vào mình
cũng ăn cho hết. Hơn nửa khuya Sơn đưa mình về, khi sắp vào phòng trọ mình gọi
anh ấy lại, ôm anh ấy và thì thầm: "Em vui lắm. Cám ơn anh. Em yêu anh" sau đó
là một cú kiss và vắt chân lên chạy vào phòng, bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng và nụ
cười ngây ngô trên mặt của Sơn.

Ngày tháng hạnh phúc cữ tiếp diễn tiếp diễn, Sơn luôn mang lại niềm vui, hạnh
phúc cho mình. Mỗi ngày là mỗi một niềm vui, mỗi ngày mình lại yêu anh ấy
nhiều hơn ngày hôm trước. Mình ước mọi việc cứ mãi như vậy.

Cho đến năm mình 18 tuổi cũng là năm biến động nhất làm thay đổi cả cuộc đời
mình. Công ti của ba mình bị người hãm hại sắp phá sản, vì để cứu vãn gia đình
ba mình muốn mình gả cho cháu trai của chủ tịch công ti nhà họ Trần, Trần
Minh. Vì để mình đồng ý ba nhờ mẹ khuyên mình, cắt đứt mọi liên lạc xin trợ
giúp của mình cho 2 người anh trai đang học và làm việc bên nước ngoài, thậm
chí ba còn đe dọa sẽ gây tổn thương người mình yêu nhất là Sơn. Vì trả ơn cho
ba mẹ cũng là vì bảo vệ Sơn mình đã chấp nhận lấy Trần Minh, từ bỏ tình yêu
của mình.

Mình không nhớ rõ mình đã đến gặp Sơn như thế nào, không nhớ rõ cuộc vui chơi
cuối cùng của mình như thế nào, mình chỉ biết mình mất anh ấy. Sau khi nói
những lời đầy độc ác ấy mình trả lại chiếc nhẫn cho Sơn và chạy đi, mình không
muốn ở lại đấy, mình sợ hãi, mình sợ rằng mình không kiềm được mà nhào vào
lòng Sơn khóc lên. Mưa, mưa bắt đầu rơi, rất nặng, như đang khóc cho mình và
anh ấy.Mưa hất vào mặt mình, gió mang hơi nước lạnh lẽo thổi lên thân thể
mình, rất lạnh…rất đau, nhưng tất cả không đau bằng tim mình hiện tại, không
lạnh bằng lòng của mình lúc này. Mình cứ đi mãi đi mãi đến lúc về nhà, lên đến
phòng của mình lúc nào không hay biết. Thật mệt mỏi, mình mệt mỏi quá.

Trong lúc mê mê tỉnh tỉnh mình chợt cảm thấy tim đau nhói, đau như đang bị bàn
tay ai đó bóp chặt lại. Mình hoảng sợ ngồi dậy nhìn xung quanh, vẫn là căn
phòng rộng lớn của gia đình mình. Lòng mình chợt nổi lên điều bất an.

"Chắc do mình tưởng tượng thôi, Sơn chắc chắn không có chuyện gì, chắc chắn
không có chuyện gì đâu" Mình tự an ủi bản thân và cố gắng ngủ để quên đi tất
cả, thế nhưng nhắm mắt lại đều là hình ảnh của Sơn không cách nào lái đi được.
Cả đêm mình mất ngủ.

Sáng sớm mình vội thay đồ chạy đi tìm Sơn linh tính mách bảo mình làm vậy, cảm
giác khó chịu từ tối qua không hề suy giảm trái lại ngày càng gia tăng. Khi
bước xuống lầu mình chợt nghe tin tức khiến tim mình ngừng đập trong giây lát,
mình bước nhanh về nơi phát ra tin tức ấy.

"Vào tối hôm qua lúc 23h23 phút tại khu 23 ,quận 23, đường XXX, đã xuất hiện
một sao chổi đập vào đường, gây ra chấn động vô cùng lớn, hiện tại cảnh sát
cho rằng đã có một nạn nhân vô tình bị sao chổi đập trúng, cảnh sát vẫn chưa
tìm được thi thể của nạn nhân và kết luận rằng nạn nhân đã bị sao chổi đập
trúng tan xương nát thịt, cảnh sát chỉ tìm được một chiếc cặp có chứa CMND và
một số đồ dùng khác cùng với một chiếc nhẫn rơi cách đó không xa. Thông qua
CMND cảnh sát cho biết nạn nhân tên Lâm Thụy Sơn, nam, 20 tuổi, tuy sao bị đập
trúng nhưng không biết tại sao cặp của nạn nhân một nơi, sao chổi rơi trúng
nạn nhân ở một nơi khác (vì anh ấy vấp hột mít té lộn nhào ạ), xin mọi người
nhìn xem 2 đồ vật và ai là gia đình của nạn nhân, xin hãy đến làm thủ tục nhận
lại di vật, xin chân thành cám ơn" Tin tức được thông báo từ phóng viên khiến
mình muốn ngất đi, mình không tin đây là sự thật, cho đến khi mình nhìn thấy
chiếc nhẫn, đây chính là chiếc nhẫn mà Sơn tặng nàng rõ ràng và thật sự.

Làm sao có thể? Hôm qua không phải còn rất tốt sao? Tại sao lại xảy ra chuyện
như vậy? Hôm qua không phải còn thấy mặt nhau hay sao? Sao hôm nay lại âm
dương ngăn cách? Mình không tin đây là sự thật. Nhưng tin tức ngay đó, cả đồ
vật cũng có, mình không thể chối cải, không thể biện luận.

2 tháng sau, tất cả mọi việc đều được chứng nhận, người bị sao chổi nện trúng
quả thật là Sơn. Đồ vật được nhận lại, đám tang cũng tổ chức, mình như một cái
xác đi đến tang lễ anh ấy, nhìn quan tài không có thi thể, nhìn sơ khóc thương
tâm, nhìn thấy Dũng ca cắn răng không khóc nhưng nước mắt cứ tuông, nhìn thấy
chị Nhung đỏ mắt an ủi sơ cùng Dũng ca. Mình chạy đi không nghe bất cứ lời kêu
gọi của sơ, Dũng ca, của chị Nhung. Mình chạy mãi chạy mãi, chạy đến những nơi
mình cùng Sơn hẹn hò, những quán ăn 2 người cùng ăn, những công viên 2 người
hay đi dạo, từng cảnh từng cảnh, từng hình ảnh tràn ngập hạnh phúc, vui vẻ của
hai đứa như một cuộn phim đang quay chậm lại. Cảnh thì cón đấy mà người nơi
đâu?

Mình ôm mặt đứng đấy khóc nức nở. Mình hối hận, hối hận tại sao lại bỏ Sơn,
hối hận tại sao lại để anh ấy một mình. Nhưng hối hận cũng không làm được gì,
mình có thể tìm lại Sơn sao? Mình có thể sao???

Lại thêm hai tháng trôi qua, công ti của ba mình được minh oan và lại hoạt
động tốt. Thì ra là do mẹ âm thầm thông báo cho anh hai và anh ba, hai anh nhờ
bạn giúp đỡ và giành lại được sự trong sạch của công ti. Thì ra tất cả mọi
việc đều do nhà họ Trần bày ra, họ hối lộ những người kiểm xoát và vu oan cho
gia đình mình nhằm để mình gả cho cháu trai của họ vì Trần Minh muốn có được
mình. Tất cả mọi việc đều được giải quyết, mọi việc lại đâu vào đấy. Chỉ có
cuộc sống của mình hoàn toàn bị đảo lộn, mình mất tất cả, mình mất niềm vui,
hạnh phúc, mình mất đi người mình yêu, mình đã không còn gì cả.

_Phân cách tuyến (ngôi thứ
3)__

Trong một căn phòng trắng tinh, trên giường có một cô gái đang nằm đấy, một
thiếu nữ rất xinh đẹp, nhìn qua có thể thấy được nàng khoảng 19-20 tuổi, một
độ tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống. Nhưng xung quanh nàng là các thiết bị y
học, thân hình nàng gầy gò, khuôn mặt xanh xao thiếu sức sống, đôi mắt nhắm
nghiền lại. Có lẽ mọi người đã đoán ra rồi phải không?

Sau khi mọi việc được giải quyết không lâu thì Tuyền đã đổ bệnh. Các bác sĩ
không hề chuẩn đoán được căn bệnh của nàng chỉ có thể đưa ra kết luận đây là
tâm bệnh, mà tâm bệnh thì phải có tâm thuốc, cho dù là bác sĩ giỏi cỡ nào đi
chăng nữa họ cũng không thể kê tâm thuốc cho những người mắc bệnh này uống
được, chỉ có thể duy trì sự sống bằng cách truyền dịch. Kiểm tra thường xuyên.
Nhưng vào ngày hôm nay thì bệnh tình của nàng đột nhiên chuyển biến xấu đi,
bác sĩ bảo chỉ có thể gắng gượng được vài giờ nữa thôi. Hiện tại trong phòng
nàng có mặt đầy đủ các thành viên trong gia đình, mẹ của nàng nắm lấy tay nàng
khóc lớn, hai anh trai của nàng đứng đây chỉ có thể trơ mắt nhìn em gái mình
đang từ từ chết đi, cha nàng cúi đầu đứng ở cửa, mái tóc bạc ông che đi đôi
mắt, không ai biết ông đang nghĩ gì. Bầu không khí vô cùng ảm đạm tang thương.
Bỗng một giọng nói cất lên làm cả gia đình giật mình tỉnh lại.

"Sơn…Sơn…Đừng..Đi…Đừng…Bỏ…Em…Em…Xin…Anh" Tuyền thì thào gọi, nước mắt từ khóe
mắt nàng chảy ra. Giọng nói đứt quãng, mang theo cầu xin nức nỡ.

"Tuyền à…tỉnh lại đi con…mẹ xin con mà…con tỉnh lại đi…trời ơi…con
tôi..hu..hu..hu" Bà Nguyễn nghẹn ngào khóc, gọi tên Tuyền. Hai người anh cắn
chặt răng quay đầu đi nơi khác, bố cô càng cuối đầu sâu hơn nữa.

"Sơn..Sơn.." ‘em yêu anh’ Chưa kịp nói tiếng em yêu anh thì Tuyền đã đi mãi
mãi, nàng ra đi nhưng mang theo nhiều tiếc nuối.

"Tuyền..Tuyền à…Tuyền ơi…con ơi"

"Tuyền..em ơi..em ơi..."
Ở một thời gian khác, một không gian khác.

"A...Đau quá…Chuyện gì xảy ra" Một cậu bé có mái tóc màu trắng cùng đôi mắt
màu tím yêu dị khoảng 3 tuổi đang đọc sách bỗng dưng ôm chặt tim mình hét lên.

Lại ở một nơi khác, một không gian khác.

"A…Nơi đây là đâu? Mình chưa chết sao? Khoan đã…đây là giọng nói của mình?
Không lẽ…. " Một giọng nói có đôi phần đáng yêu, lại có chút uy nghiêm vang
lên.

Một tiểu loli từ giường ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh, sau đó nhanh chân
bước xuống giường lại gần chiếc gương trong phòng nhìn vào.

"A…Người này là…." Giọng nói của tiểu Loli kinh ngạc vang lên.


Vị Diện Lữ Hành Của Thanh Niên May Mắn E - Chương #7