Đoàn Thám Hiểm.


Người đăng: Phamtranquangdung

Vốn dĩ thì Kiệt cứ tưởng đây chỉ là đi thăm dò, vẽ bản đồ, rồi sau đó mới có
lực lượng chuyên môn đi đánh dẹp, ai dè khi tới nơi, đã có một đoàn người cực
đông, võ trang đầy đủ, cứ như chuẩn bị đi chiến đấu vậy. Lượng dân phu đi theo
cũng khá là đông, họ đang thắng lại yên cương cho bọn thú cưỡi.

Tổng số người tham dự có lẽ phải lên đến hơn 400 người, trong đó có tới 120 có
vũ trang đầy đủ. Đội ngũ này được chia làm hai, một nửa là do nhà Fox cầm đầu,
chịu sự chỉ huy của Helen Fox- trưởng nữ và Gomun Fox- trưởng nam, nửa con
lại, là đạo quân đánh thuê của Brayden Walker- một đại phú thương trẻ tuổi đẹp
trai và một công tử nhà binh trẻ tuổi tên là Keynet de Founte. Dù rằng Brayden
bỏ tiền ra, nhưng toàn quyền ra lệnh với lũ lính, lại là Keynet.


  • Công việc của chúng ta chính là do thám tuyến đường sắp phải đi, rất quan
    trọng, chỉ cần một thông tin sai thôi, rất có thể ta sẽ đi vào những khu vực
    nguy hiểm như địa bàn của bọn hung thú, hoặc bị bọn Du Dân, Sơn Dân mai phục
    tấn công cướp bóc. Các cậu hãy căng mắt lên mà làm việc, rõ chưa.


  • Rõ!


Công việc không quá khó khăn, nhưng thật sự rất vất vả. Kiệt và những người
khác phải đảm bảo xung quanh đoàn người tuyệt đối an toàn trong bán kính 300 m
( tính từ lều chỉ huy), tức là những thứ nghi ngờ có thể gây nguy hiểm phải
được xác thực, tự mình đi xác thực, sau đó bào về để các chỉ huy cho người dọn
dẹp.

Công việc vất vả thì chớ, họ lại chỉ nhận được khẩu phần ăn khi chúng đã nguội
ngắt, khiến tất cả đều rất bực bội. Thực ra khó mà trách đám làm bếp hay bên
chỉ huy, họ không thể ra lệnh nấu cơm riêng cho những người đi tuần tra được,
củi lửa rất có hạn, mà nhân lực cũng phải tiết chế tối đa. Hơn nữa đội tuần
tra phải đi lại liên tục, không có giờ giấc cố định, xa gần không ai hay, được
phần cơm là may mắn rồi.

Vấn đề thứ hai, là tắm giặt. Bạn không thể cứ nhảy xuống một dòng suối bất kì,
vì đơn giản ở thế giới này hung thú có thể xuất hiện ở bất kì đâu, dù chỉ là
một vũng bùn nhỏ. Ai biết được. Hơn nữa, ở nơi đây, là nước lạ cái, các vi
sinh vật trong nước, các yếu tố tự nhiên đều chưa được tìm hiểu kĩ càng,
nghiên cứu cẩn thận... nên dại dột tắm giặt ngang nhiên thì không hay cho lắm.
Với mấy tay chỉ huy, điều này đơn giản hơn vì họ được phục vụ.

Vấn đề thứ ba, nghỉ ngơi. Khác với trại, nơi mà hầu hết người trong đoàn ở,
rất an toàn, ít nhất cũng có chỗ nghỉ ngơi đàng hoàng, thì đội tuần tra phải
ngu trong điều kiện hết sức thiếu thốn ,khổ: trên một cành cây, một bãi đất
tương đối phẳng,... Mà ngủ lại khá chập chờn, luôn đề phòng nguy hiểm,... Thậm
chí, nhiều lúc bên chỉ huy cử người sang kiểm tra bất chợt, la mắng những
người của đội tuần tra đang rất mệt mỏi sau những ngày làm hết trách nhiệm,
khiến niều người bực dọc,...

Sau hơn 15 ngày liên tục chịu đựng, nhiều người bắt đầu muốn bỏ hết mọi thứ,
cả tiền bạc để về cho rảnh nợ. Điều này làm số còn lại, gồm cả Kiệt, lo sốt
vó. Mất đi vài người, tức là công việc dành cho những người còn lại sẽ tăng
lên. Rồi có khi tiền công chả bõ.

Tới nước này, đành cầu cứu Christina. Và cô nàng hoá ra lại cho cậu biết cách
giải quyết hầu hết mọi vấn đề, những phương pháp mà vào thế kỉ 20, người dân
Việt Nam đã dùng trong 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và Mĩ, để giải quyết vấn
đề ăn và ngủ: Bếp Hoàng Cầm, màn và võng.

Bếp Hoàng Cầm nói đơn giản là một loại bếp dã chiến. Bếp có nhiều đường rãnh
thoát khói, nối liền với lò bếp, bên trên rãnh đặt những cành cây và phủ một
lớp đất mỏng được tưới nước để giữ độ ẩm. Khói từ trong lò bếp bốc lên qua các
đường rãnh chỉ còn là một dải hơi nước tan nhanh khi rời khỏi mặt đất. Có bếp
Hoàng Cầm, cộng thêm tài săn bắn sẵn có của Kiệt và mấy anh em trong đội, thức
ăn nhanh chóng được cải thiện, Kiệt còn cẩn thận hun khói ít thịt để dùng được
lâu hơn. Võng và màn thì ai cũng biết, nhưng công dụng của nó thì thật sự quá tốt. Chỉ
cần một cái võng, một cái màn, hai cái cây, coi như bạn ngủ thật thoải mái,
không sợ bị rơi từ trên cây xuống, không sợ bị côn trùng trên mặt đất làm
phiên, không bị lũ muỗi và ruỗi bay lại gần.

Chỉ bằng những món đồ đơn giản đó, tinh thần của cả đội nhanh chóng tăng chóng
mặt, và đội trưởng còn đề nghị cậu hãy nhận một phần tiền của ông ta sau khi
mọi người trở lại, dù vậy Kiệt lịch sự từ chối, mà chỉ đề nghị họ có thể hợp
tác về sau.

Lực lượng được bảo toàn, chất lượng cuộc sống được cải thiện, mọi thứ tốt dần
lên, còn Christina thì tỏ ta phụng phịu vì không được cảm ơn ngay sau khi đưa
ra phương án giải quyết cho vấn đề. Thế là Kiệt đành ra sức cảm ơn bằng cả tấm
lòng, mãi rồi Christina mới chấp nhận.

Chuyến đi cuối cùng cũng chấm dứt, hầm mỏ hiện ra trước mắt, là lúc đám người
kia đồng ý trả tiền cho các Mạo Hiểm Giả trở về nhà. Công việc không còn cần
họ nữa, hơn nữa, có vẻ những người này định làm chuyện gì bí mật, không muốn
tiết lộ ra ngoài. Kiệt cũng chả định xía mũi vô việc khó khăn này, nên nhận
tiền để về nhà.

Trên đường về, đám người Mạo Hiểm Giả trò chuyện rôm rả, nghĩ tới khoản tiền
họ sắp có, thật sự quá tuyệt đỉnh, lại còn lên cấp cao hơn nữa chứ. Đúng là
công việc đáng mơ ước mà. Đột nhiên, ngài đội trưởng nhíu mày, ra cái thủ ấn
để mọi người dừng lại, và ai nấy đều khẩn trương.


  • Có chút kinh nghiệm đấy!- Một giọng bỡn cợt vang lên, từ trên cành cây, có
    6 người nhảy xuống. Đám này gồm một ông lão trong khá quắc thước, mặc thứ quần
    áo rất cầu kì, mũ đội trên đầu to tướng, có vẻ là lễ phục, 5 người còn lại khá
    là trẻ: 4 nam 1 nữ, ai cũng dị hợm cả.


  • Mấy người là ai? Muốn gì? Bọn ta là người của Công Hội Mạo Hiểm Giả đó.


  • Một đám thẻ gỗ, cũng định ra oai hay sao?- Một người phụ nữ trong đám kia
    trào phúng


Nghe vậy, cả bọn cũng hơi đỏ mặt. Còn Kiệt, cậu ta nhanh chóng lấy những đồ đã
chuẩn bị ra, cầm chắc trong tay.


  • Bọn ta vốn không định giết các ngươi, chỉ trách con nhóc Helen đó quá thông
    minh, giao cho tên đội trưởng kia phong thư cầu cứu.
    Nghe nói thế, tất cả đều ngoái nhìn đội trưởng, họ hiểu ngay ra, rất có thể vì
    Helen phát hiện đám người này, đưa cho đội trưởng thư cầu cứu để ông ta đi
    giao, vì thế mới có chuyện như hôm nay.

  • Mọi người! Nghe ta nói một câu!- Kiệt lên tiếng.- Đối phương đã lộ mặt, ý
    định chắc chắn là giết sạch, không cho chúng ta sống sót đâu. Lúc này, cần
    đoàn kết nhất trí. Chuyện đội trưởng làm, tôi rất không đồng ý, nhưng mạng của
    tôi, của các bạn, có giữ được hay không, là vào giâu phút này ta có đoàn kết
    nhất trí hay là không thôi.


  • Bọn mi tưởng là đoàn kết thì sống được ư?- Một gã thanh niên cười vang, rồi
    bất thần, từ cơ thể gã bắt đầu mọc lên những chiếc gai nhọn.


  • Chó má, hắn là một tên Quái Nhân!


  • Bọn mày chết chắc rồi!- Tên mọc gai gầm lên, rồi lao thẳng tới chỗ cả bọn.


Vốn là lực lượng tuần tra canh gác, trinh sát thám báo nên trang bị của họ
không có đồ nặng nề như đại đao, trường mâu hay thuẫn, giáp tốt, tốc độ gã có
gai lại nhanh, hai người đứng đầu không có kịp tránh, liền bị đâm cho lòi
ruột.

Một tên khác đã xuất chiêu: cơ bắp trên người gã nổi lên cuồn cuộn, và miệng
nhô lên cặp nanh như của lợn rừng. À quên, bụng gã cũng mập ra trông thấy. Tên
mập tấn công thật mạnh mẽ, mỗi bước hắn đi, là mặt đất run lên từng chặp, như
có động đất vậy đó. Mọi người vội tản ra thật nhanh, hạn chế thiệt hại, còn ai
vô phước ăn đòn- gã phóng tới nhanh, khó mà né, thì phải chịu thôi.


  • Hự!- Một thành viên tương đối lực lưỡng trong đội nhảy ra đấu tay đôi với
    con lợn kia, xong cũng không thể chịu nổi một kích, liền bị gã lợn kia dùng
    cặp nanh lợn moi ruột. Mọi người bắt đầu khủng hoảng toàn diện, khi mà chẳng
    mấy chốc gần chục người đã bị làm thịt. Thế là ai nấy đều chạy tứ tán.

Kiệt nhanh chóng rút vũ khí, làm thế thủ. Không phải cậu ta muốn tỏ ra mạnh mẽ
hay gì đâu, chỉ đơn giản là, cậu ta biết rằng chạy thì sẽ phải quay lưng lại
cho kẻ địch thừa cơ đánh vào. Cách tốt nhất, chỉ có bình tĩnh chiến đấu chống
lại đối phương. Chẳng mấ chốc, 29 cái xác không chút nguyên vẹn đã bày ra trên
con đường giữa rừng.


  • Không biết mi gan dạ hay ngu xuẩn đây?


  • Ít nhất tôi còn đứng ở đây, trong khi những người còn lại đã chết.


  • Mi chưa chết mà thôi. Để ông đây.


  • Ê, phần chị đây cái! Lâu rồi không được động tay chân, thật sự chán chết đi
    được.- Người con gái trong nhóm lên tiếng, hai tên kia nhìn nhau hồi lâu rồi
    lùi lại.


  • Tôi không đánh đàn bà con gái!- Kiệt lên tiếng.


  • Vậy mi có thể chết được rồi.- Cô gái cười khúc khích, rồi đột nhiên lao
    tới, búng nhẹ một thứ gì đó tới chỗ Kiệt. Cậu ta dùng dao chém mạnh vào, thứ
    đó vỡ, nổ thành bụi mù mịt.


Còn cô gái kia, lưng mọc lên một đôi cánh như cánh bướm, bước nhanh tới, nụ
cười đắc thắng nở trên môi.


  • Cẩn thận!- Tiếng hô từ một gã đồng môn, không thể nào cứu kịp cô ta từ tay
    tử thần Hoàng Anh Kiệt.

Ngay khi đám phấn tung ra, Hoàng Anh Kiệt đã dùng nó để che dấu bản thân khỏi
tầm mắt địch, lấy mặt nạ phòng độc đeo lên. Nhờ Đồng Bộ Cấp III với Christina,
cậu ta có thể nhanh chóng tạo ra trong đầu mình một bản giả lập 3D hoàn hảo về
cơ thể kẻ ra tay với mình. Và khi cô ta bước tới- không thèm che dấu tiếng
bước chân, thì mọi dữ liệu đã đủ để Kiệt vẽ nên một mô hình giả lập, đủ để xác
định vị trí cô ta đang tới, và tung một đòn trí mạng.

Cú đâm nhắm vào ngay trái tim, đồng thời để gia tăng sức sát thương, Kiệt còn
xoay nhanh con dao đi khoảng 180 độ, tạo nên lỗ hổng mở cho máu chảy, đồng
thời nghiền nát mô tim, tim không còn khả năng hoạt động dù chỉ một chút xíu.


  • Con ngu!- Ông lão khẽ gắt, đồng thời vẩy tay cho hai tên còn lại nhảy vào
    giải quyết Kiệt.

Góp ý tại:


Vị Đại Đế Đầu Tiên - Chương #7