3 : Hệ Thống ?


Sau một lúc, hắn bước từ trong phòng mang ra một chai vodka Cá Sấu Xanh, cầm
lên một cái chén sứ nhỏ, đưa đến người nọ trước mặt, thản nhiên nói : "Rượu
của ngươi."

Đại hán gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn lấy chai vodka, thầm nghĩ : "Đây
là...thứ kim loại gì...thật là thần kỳ."

Nhìn lấy chai vodka phản chiếu lấy ánh sáng đèn huỳnh quang, lấp lánh hào
quang phản xạ mà ra. Đôi lúc còn toát ra hàn khí hơi lạnh khiến đại hán cực kỳ
rung động, trong lòng lại càng xác định chủ quán bất phàm...

Còn về phía Minh thì có chút tò mò trước đối phương, luôn cảm giác có vài phần
quen thuộc.

Đại hán lấy lại tinh thần, sau đó nghi hoặc nhìn lấy Minh, hỏi :

"Lão bản vì sao như vậy nhìn ta ?"

"Chỉ là có chút nhìn quen mắt thôi, ngươi từ từ nhấm nháp ." Minh mặt không có
biểu tình, nhàn nhạt trả lời, về sau đó là ngồi xuống, chuẩn bị tự uống chén
kia rượu ngon. Thầm nghĩ : "Cosplay rất giống Quan Công..."

Đại hán cũng không để bụng, cổ họng nước bọt cồn đảo một cái, dưới sự giúp đỡ
của Minh mở ra cái nắp chặn.

Nồng nặc mùi rượu trong nháy mắt giống như là núi lửa phun trào lao ra, dũng
mãnh vào lỗ mũi của hắn, trượt vào tim của hắn, khiến cả người hắn như si mê
như say sưa trầm mê ở trong đó .

Đem rượu đổ vào sứ men xanh ly rượu, trong suốt rượu như nước đầu nguồn tinh
khiết chảy ra, trong suốt không gì sánh được, không tồn tại chút nào đục ngầu.

"Rượu ngon!" Đại hán vui không kiềm chế nổi, không khỏi thở nhẹ, về sau cẩn
thận giơ lên chén rượu, chậm rãi uống cạn.

Rượu vào cổ họng, trong nháy mắt khiến lỗ chân lông hắn nở rộ, hơi thở như
rồng, đôi mắt tóe ra tinh quang, khó có thể tin .

Nồng nặc kia mùi rượu, cảm giác ngọt cay cùng hòa vào, khiến hắn hoàn toàn
trầm mê ở trong mỹ tửu.

Đủ liệt! Đủ thuần! Đủ hương!

Minh tâm bình khí hòa đi tới sau quầy bar, hắn mở điện thoại di động lên, phát
hiện tín hiệu wifi hàng xóm không có. Hơi có chút thất vọng, nhàm chán cất lấy
điện thoại vào túi quần.

Quay đầu lại, hắn chứng kiến đại hán mặt đỏ đang say mê mà uống rượu, bộ kia
hưởng thụ dáng dấp phảng phất như đang thưởng thức nước thánh vậy.

Minh âm thầm khinh bỉ, muốn lại gần nói chuyện nhưng thấy lưỡi đao sáng loáng
liền theo bản năng lùi lại.

Còn ở bên kia đại hán cũng như vậy, bình thường cho dù là hoàng đế cũng không
khiến đại hán nửa phần đổi sắc. Nhưng là đối mặt với hết thảy không biết, cộng
thêm chủ quán lạnh lẽo cô quạnh bộ dạng, trong lòng hắn tâm thần bất định. Lúc
này, dù cho hắn chìm đắm trong rượu ngon, nhưng đầu vẫn bảo trì thanh tỉnh,
cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Ước chừng nửa giờ sau, một bầu rượu bị đại hán mặt đỏ uống sạch. Hắn mặt càng
đỏ hơn, phun ra hơi thở có chứa nồng nặc mùi rượu. Lúc này, tha phương mới nhớ
tới, chính mình uống rượu trước đó không có hỏi tới giá cả. Nếu như tầm thường
tửu quán, hắn uống không trả tiền cũng được, tùy tiện cho điểm ngân lượng cũng
không sao, nhưng nơi này không phải là tầm thường tửu quán a.

"Làm phiền hỏi thăm đại tiên, loại rượu này giá tiền như thế nào ? " Đại hán
mặt đỏ cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Minh chầm chậm nhấm nháp lấy chén rượu nhỏ, lười biếng nói ra : "Chúng ta gặp
nhau cũng chính là duyên phận, còn giá tiền ... tùy ý đi."

Đại hán mặt đỏ ngẩn ra, trầm mặc, từ trong ngực áo lấy ra một cục vàng to cỡ
nắm tay.

Thấy thế Minh liền trố mắt, âm thầm cảm khái : "Không ngờ ông chú mồm to thích
cosplay này lại là đại gia, đi uống rượu mà cũng cầm theo cả cục vàng."

Có thể là sau đó đại hán lại rất nhanh thu lại, thì thầm nói : "Loại này tục
vật nhất định không thể lọt vào được tiên nhân mắt xanh !"

Mấy phút sau, đại hán thở sâu, từ trong lồng ngực móc ra một cái màu đỏ túi
vải, cung kính đem bỏ lên trên bàn. Cung kính khom người, cầm theo đao rất
nhanh đi ra khỏi cửa, tiến nhập trong sương mù mờ ảo, lóe lên một cái rồi biến
mất.

Minh trầm ngâm, nhìn lấy phía xa ngoài cửa, lầm bầm : "Hôm nay sao nhiều sương
mù như vậy ?"

Mà những lời này lầm bầm xong, bất chợt từ trong đầu hắn vang lên một âm thanh
máy móc...

"Chúc mừng chủ quán thành công bán ra một vò rượu (60%) cùng sở hữu vị thứ
nhất khách hàng, triệt để cùng tửu quán đồng bộ, thu được toàn quyền điều
khiển, thu được hệ thống thưởng cho."

"Cái quái gì ?"

Nhìn đột nhiên phát hiện trước mắt phòng ở quang ám giao thoa, lấp loé không
yên, khi thì màu xám tro mặt tường, khi thì một mảnh như kim loại ngân bạch.

"Nhất định là ảo giác." Hắn dùng sức dụi dụi con mắt.

Lại trợn mắt, hắn như cũ phát hiện trước mắt tường, trần nhà, mặt đất đều ở
trong trạng thái bị chia cắt, vô cùng quỷ dị.

"Chẳng lẽ là di chứng tai nạn, vẫn là thần kinh thị giác chịu đến tổn thương?"
Minh trong lúc nhất thời cảm thấy đau đầu chóng mặt, trong lòng khóc không ra
nước mắt.

"Tích...tích..."

Mặc dù có một thanh âm kỳ lạ vang lên nhưng Minh vẫn không chút nào hoảng, hắn
vẫn như trước ngồi ở trên ghế, nhưng hai tròng mắt lại như đang thất thần.

Nguyên lai hắn đang quan sát lấy một cái màn hình giao diện ở trong đầu.

๖ۣۜVãng ๖ۣۜLai ๖ۣۜTửu ๖ۣۜQuán

Hệ thống mục tiêu: Trợ giúp chủ quán cửa hàng trở thành Vạn Giới đệ nhất quán.

Chủ quán : Minh (Đồng bộ hóa : 100%)

Giới tính: Nam

Niên linh: 20

Tu vi chân khí: Không

Kỹ năng: Không

Đạo cụ: Không

oOo

Lúc này ở trong đầu, Minh trợn mắt há hốc mồm, một trận hàn ý dâng trào từ
dưới chân tới tận sâu trong não hải. Hắn cố trấn an mình rằng đây chỉ là mơ,
nhưng cảm giác lại quá chân thật, tình cảnh cũng quá quỷ dị, khiến hắn thực sự
không biết phải làm sao.

Nuốt nước miếng một cái, Minh cố gắng trấn tĩnh tiêu hóa mớ thông tin kia.
Trong lòng lại mơ hồ có chút gì đó hưng phấn.

Hệ thống a!

Một tồn tại thuộc dạng bug, bá đạo vô cùng, bất cứ một hệ thống nào cũng cực
kỳ trâu bò, là phúc lợi bậc nhất mà các main chính được hưởng thụ.

Mà khoan đã, thu được hệ thống thưởng cho ?

Minh kích động ngồi trên ghế, trong đầu vang lên hệ thống nghiêm túc mà lạnh
lẽo ngôn ngữ.

"Hắc ! Rốt cuộc là tưởng thưởng gì, tốt chờ mong a!"

Hắn con mắt hơi tỏa ánh sáng, xoa bóp xốc nổi hay tay, cái dáng dấp cao nhân
lạnh lẽo biến mất không thấy.


Vãng Lai Tửu Quán - Chương #3