Người đăng: newbie3979
Mang tâm tình hồi hộp, Nguyệt Minh đi vào bên trong thì bắt gặp một người đàn
ông.
Người này đã qua bốn mươi, thân hình cường tráng, khuôn mặt mang vẻ lãnh đạm
đã đứng đó đợi từ trước.
Đó là một vị trong những vị lão sư được sắp đặt để quan sát việc tỉnh võ hồn.
Vị lão sư nhìn lướt qua Nguyệt Minh lạnh lùng hỏi:
- Ngươi tên Nguyệt Minh?
- Vâng! Em chính là Nguyệt Minh.
- Tốt! ngươi khi qua cổng cứ đi thẳng sẽ thì sẽ tới nơi.
- Dạ, lão sư ta đi.
Nguyệt Minh khom lưng cảm tạ và quay mặt đi, bước thẳng qua cánh cửa cổng to
lớn của học viện.
Khi hắn bước qua thì cảm thấy một luồng gió tươi tốt bay phớt qua khuôn mặt,
một mùi hương nhẹ nhàng, thanh khiết, khiến con người ta cảm thấy thật dễ
chịu.
Tinh Vũ viện là một tòa học viện gồm nhiều phòng học xây dựng theo phong cách
cổ điển, san sát nhau.
Phía sau học viện có một tòa chung cư nhằm làm chỗ cư trú cho học sinh, lão
sư. Có khả năng chứa được khoảng mười ngàn học sinh, lão sư.
Bên trong khuôn viên trường có những thảm cỏ xanh mướt, có những cây cổ thụ
già lâu năm tạo thành bóng râm bao la che phủ một vùng.
Tạo cảm giác tươi mới giúp cho mọi người khi học tập và làm việc thoải mái.
Ở trung ương trường học có một tòa nhà mái vòm cổ kính, phía dưới thì được xây
dựng bằng tường có sơn màu trắng ngà, phía trên thì có lắp đặt từ những tấm
kính đầy đủ màu sắc. Xung quanh bức tường có khắc những đồ án kì lạ.
……….
Trong căn phòng có một lão giả khoảng chừng qua bảy mươi, râu và tóc bạc phơ.
Trên người có khoác một cái áo choàng màu trắng sáng tinh, tỏa ra một cổ khí
tức dễ dàng thân cận.
Ông lão nhìn Nguyệt Minh hỏi:
- Ngươi là Nguyệt Minh phải không?
- Vâng, chào ngài.
- Tốt, bước vào bên trong cái vòng màu vàng trên mặt đất đi.
Nguyệt Minh ngoan ngoãn bước tới phía cái vòng tròn, khi đứng vào trong đó thì
cảm giác hồi hộp xuất hiện trở lại. Khắp người hắn bắt đầu run nhẹ, khắp cả cơ
thể bắt đầu cứng lại.
Hắn không ngừng suy diễn về võ hồn sắp thức tỉnh của mình, tim bắt đầu đập
ngày càng nhanh.
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, thả lỏng cơ thể của mình ra. Tuy nói thức
tỉnh võ hồn là một bước ngoặc trong đời sống của mỗi con người. Nó có thể
quyết định người trở thành một vị hồn sư vĩnh đại hay một người bình thường.
Nhưng giờ lo lắng cũng không có ích lợi gì, nó cũng không giúp ngươi thức tỉnh
được võ hồn. Vì vậy hãy bình tĩnh lại đi.
- Vâng.
- Vậy chúng ta bắt đầu, thả lỏng cơ thể của ngươi ra.
Lão giả giơ đôi tay của mình lên, những hạt ánh sáng màu vàng nhỏ tụ lại phía
Nguyệt Minh ngày càng nhiều. Nó len lỏi vào bên trong cơ thể hắn, tạo cảm giác
ấm áp đến lạ thường. Hắn cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức sống.
- Ngươi đưa tay trái của mình ra.
Không biết từ lúc nào trên mu bàn tay của hắn có một dấu ấn hình tròn màu đỏ,
giữa dấu có khắc họa một chiếc hồ lô bị bao phủ trong ngọn lửa.
Khi hắn đưa cánh tay ra thì nhiệt độ của căn phòng tăng một cách đột biến,
khiến người ta tưởng làm là đang ở trong một miệng núi lửa đang hoạt động.
Một hư ảnh dần ngưng tụ thành một hình dạng cố định.
Các vị đại gia chân thành xin lỗi vì sự trễ nải này. Nhà mới chuyển còn chưa
ổn định nên không kịp viết truyện để đăng. Nếu có ý kiến gì thì bình luận ở
dưới chân thành cảm ơn.