Lâm Gia


Người đăng: Kant2492

Mấy ngày trôi qua, Hạo Thiên đã đi sang thị trấn thứ 2, cách Hoàng Sơn Trấn
không xa lắm . Nơi này thậm chí còn lớn hơn Hoàng Sơn Trấn.

Có một tin tức khiến Hạo Thiên hứng thú, đó là Đại Minh Đại Chiến Lễ Hội 4
năm tổ chức một lần . Thời gian hiện tại còn hơn 1 năm nữa liền đến rồi, nghe
nói không chỉ trong Đại Minh quốc và các nước láng giềng đều có thể tham gia .
Đại Chiến Lễ Hội chia làm các giải như sau :

-Giải dành cho các thanh thiếu niên dưới 20 tuổi . Giải nhất tâm thạch hung thú cấp 3 . Giải nhì tâm thạch ma thú cấp 2 . Giải ba đan dược tam phẩm.

- Giải tự do, bất kì ai cũng có thể tham gia trừ những cao tầng của một thế
lực nào đó . Giải nhất tâm hạch hung thú cấp 3, đan dược tam phẩm, phong
tước . Giải nhì tâm hạch ma thú cấp 2 cùng đan dược tam phẩm . Giải ba tâm
hạch ma thú cấp 1, đan dược tam phẩm.

- Giải đấu giành cho các tông môn ...

... - Này ! Ngươi làm gì mà đăm chiêu thế ? Mà sao hai tay ngươi nhiều nhẫn
thế ?

Một giọng nói vang lên cắt ngang suy nghĩ của hắn.

- Hả ?! - Theo bản năng hắn lùi ra xa, rồi sau đó liền ngẩn ngơ

- Ta đeo bao nhiêu nhẫn là chuyện của ta . Sao lại theo ta ? - Hạo Thiên khó
hiểu nhìn nàng, hoá ra là cô nương nhìn qua có chút tinh nghịch đáng yêu Vân
Nhi kia.

- Ta chỉ thấy lạ thôi . Ngươi có cần cảnh giác như vậy không ? - Vân Nhi nhìn
hắn kì lạ . Hắn nhìn qua còn trẻ như vậy nhưng lại mang một khí chất kì dị nào
đó như ... hung thú vậy, hắn không biết gì về thế giới nhưng không phải kẻ
ngốc mà có lẽ ngược lại còn rất thông minh.

Hắn không bình luận gì về lời nói của nàng, quay người vọt đi.

Vân Nhi trợn mắt nhìn hắn rồi cắn răng đuổi theo, bất ngờ hơn là nàng cũng
không có bị hắn đuổi xa . Hắn sống nơi rừng kia liền giống như loài thú tốc độ
liền vô cùng nhanh, nàng chẳng qua chỉ chậm hơn hắn một chút, cũng không bị
bỏ xa đi.

- Chờ đã ! Ta chỉ muốn hỏi ngươi rèn vũ khí cho ta thôi mà.

- ... Nghe vậy Hạo Thiên dừng lại . Nghiêm túc nhìn Vân Nhi nói

- Ngươi muốn rèn vũ khí ?

- Đúng ! Ta có thể cho người tài nguyên a . Làm cho ta một thanh giống như
đao của ngươi . À không . Còn phải mạnh hơn !

- Không thể . Hạo Thiên lắc đầu

- Sao lại không ?! Người như vậy keo kiệt ! Ta sẽ cho ngươi bất cứ thứ gì
người muốn - Vân Nhi há hốc mồm

- Keo kiệt cái đầu ngươi ! Ngươi bảo ta rèn ta liền phải rèn ? - Hạo Thiên
hầm hực nói

- Cái này ...

Còn nữa ! Ta rèn được thanh này nhờ có tộc trưởng, bản thân ta cũng không tự
làm được . Ngươi muốn thanh mạnh hơn liền không thể . Chưa kể nguyên liệu
thanh đao của ta có chút đặc thù, không phải thứ ngươi có thể tìm.

- Hừ ! Ta không tin có thứ là ta không thể tìm thấy được . - Nàng hừ lạnh làm
mặt giận dỗi

- Thua với ngươi a . Là vảy Long - Hạo Thiên miễn cưỡng nói

- Cái gì !!!

- Ngươi không cần phải la lên như vậy ...

Hắn dùng tay bít miệng nàng, nơi đây đường phố đông người cần tránh chú ý .
Hắn nhận thức rõ giá trị của vảy rồng, hắn cũng không muốn bị truy sát vì thứ
đó . Nghĩ rồi hắn liền lôi nàng nhanh đi mất.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện

- Ngươi làm sao có được thứ đó ? - Vân Nhi trong có vẻ trầm mặt hỏi

- ...

- Hừ ! Không muốn nói cũng không cần trưng cái bộ mặt đó ra cho ta xem ! Giờ
nói xem làm sao ngươi mới chịu rèn kiếm cho ta ? Ta thấy qua rất nhiều thợ rèn
cũng vũ khí sắc bén, nhưng thanh của ngươi hoàn toàn khác . Khoan ! Nghĩ lại
khí chất thật giống như nhưng món thần binh của người lùn a . Ta chưa từng
thấy chúng, thật muốn bắt thử vài tên.

Vân Nhi vừa nói hết câu, mặt Hạo Thiên liền trở nên lạnh đi, hắn nhíu mài
rồi lại lần nữa bỏ đi.

- Này ! Ngươi đi đâu vậy ? Còn chưa nói hết ...

Nàng muốn đuổi theo nhưng khó hiểu nhớ lại khuôn mặt lạnh của hắn, liền biết
không nên đuổi theo rồi

...

Hạo Thiên tiếp tục đi qua thị trấn, trên đường hắn cũng đã dò hỏi vào thông
tin . Mục tiêu của hắn là Ma cung, để đến đó hắn cần đến khu rừng kế thị trấn
.

Trời cũng đã chập tối, hắn quyết định ở lại tại một nhà trọ tối nay, sáng
mai sẽ tiếp tục hành trình.

Tối đó thuê nhà trọ xong hắn liền tranh thủ đi xung quanh nhìn ngắm một chút
nơi này.

- Ngươi nghe gì chưa ? Lâm Thương hắn vẫn chưa thua, nghe nói nếu thắng thì
sẽ được tất cả các đồ mà đã đặc cược trước đó.

- Ta nghe rồi . Nghe đồn hơn chục người bại dưới tay hắn rồi, cũng phải hơn
10 cái đồ vật có giá trị đi . Hay ta đi khiên chiến hắn

- Ngươi đừng dại dột a, hắn năm nay 16 tuổi cấp 84 cấp, là một cái thiên
tài, chưa kể muốn chiến ngươi còn phải đặt cược một thứ giá trị không nhỏ a.

...

Bằng giác quan nhạy bén của mình, Hạo Thiên đã nghe được vài điều thú vị ,
ban đêm cũng tỉ thí ? Còn đặt cược tỉ thí, nếu vậy chắc có lẽ hắn nên đi xem
thử cho vui chút, dù sao hắn cũng không có gì làm.

Hắn hỏi thăm vài người, biết được thì ra Lâm gia đang mở một đài tỉ thí, về
phần cho mục đích gì thì không ai biết . Dù vậy mọi người cũng không để ý điều
đó, cái đáng quan tâm là phần thưởng, chỉ cần ai thắng thì những phần thưởng
Lâm Thương thắng trước đó đều về tay hắn, nhưng phải dưới 18 tuổi mới được tỉ
thí.

Cấp 84 ? Hiện tại hắn 73 cấp, nhưng hắn muốn thử xem sức mạnh của mình.

Đến Lâm gia, nơi đây có khá nhiều người tụ tập bàn tán, lẻ giữa là một võ
đại rộng khoảng chừng 50m . Không thể nào sai được nữa, nơi này chính là nơi
mà Lâm gia dựng nên để tổ chức tỉ thí này.

Hạo Thiên thấy giữa đài có một thiếu niên trẻ tuổi khuôn mặt kiên, da săn
thịt chắc ngồi đó . Một lão giả tử bào kế bên lên tiếng

- Còn ai muốn lên tỉ thí cứ mời a ! Chỉ cần đưa ra đồ vật có giá trị cao liền
tiến hành đấu, chỉ cần người dưới 18 tuổi, dựa vào giá trị đồ người đặt cược
liền có thể lấy bấy nhiêu phần thưởng.

Mọi người xung quanh xôn xao, chưa đến 18 tuổi trên cấp 80, thật sự là thiên
tài hiếm có, nhân tài được Lâm gia được bồi dưỡng càng không thể tầm thường .
Dù sao Lâm gia cũng là 1 trong những đại gia tộc của Đại Minh quốc.

Hạo Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, có lẽ không có ai muốn lên nữa.

- Vậy ta tham gia được không ?

Hạo Thiên nhảy lên đài thi đấu, âm thanh bàn tán xôn xao nổi lên . Hắn thân
hắc bào, mái tóc đỏ rực kết hợp gương mặt anh tuấn đang tự tin mỉm cười, vừa
lên đài liền khiến không ít người thấy hảo cảm . Nhưng nhìn qua hắn có vẻ tuổi
không lớn khiến không ít người âm thầm lắc đầu nghĩ hắn chỉ là một nghé con
cậy mạnh mà thôi.


Vạn Tộc Chiến Tà - Chương #7