Người đăng: caubenguguc
- “Thiếu gia ! Thiếu gia . Dậy nào mặt trời lên tới mông rồi kìa thiếu gia.
Dậy đi nào “. Một tiểu nha hoàn vừa gọi vừa lay Ngọc Sơn dậy.
- “Hừ, Thiêu gia ngài lại muốn ngủ nướng! Hừ Hừ không có cữa đâu”. Nhà hoàn
hít một hơi đưa miệng lại gần tai Ngọc Sơn đang định hét lên.
Thì bỗng dưng Ngọc Sơn lât người sang không biết là trời thương sót hắn hay
sao mà tình cờ môi hắn và môi của nha hoàn này chạm vào nhau. Trời xui đất
kiến thế nàoNgọc Sơn mở hờ con mắt nhìn lấy rồi đưa tay kéo tiểu nha hoàn vào
lòng ôm lấy ngủ tiếp. Môi hai người vẫn dính vào nhau như thế một lúc lâu sau
thì nha hoàn mới hoàn hồn đẩy Ngọc Sớn ra rồi hét lên “AAAA ! … Bại hoại.
Thiếu gia bại hoại. ” Làm Ngọc Sơn tỉnh lại.
- “Hả ? Cái gì, cái gì, bại hoại ở đâu ? Bại hoại ở đâu ?”
Vừa nói vừa nhìn xung quanh chỉ thấy có một cái nha hoàn mặt đỏ bừng bừng mắt
sắp khóc nhìn chằm chằm lấy mình ra thì chẳng có ai cả. Ngọc Sơn suy nghỉ
Nhanh trong nhớ lấy tên nha hoàn rồi nói :
- Tiểu Diệu à . Thiếu gia nói với ngươi này sang sớm đánh thức ta cũng không
cần khóc rồi hét lên có bại hoại đâu a. Làm ta đang mơ ôm Diệu nhi ngủ bật
dậy.
- “Thiếu gia bại hoại, Hu Hu, Tiểu Diệu không gả ra ngoài được nữa rồi Hu
Hu Tại thiếu gia ngài hết huhu”. Nghe Ngọc Sơn nói tiểu Diệu oà khóc nức nở
nói.
- “Ta đã làm gì a ?” Ngọc Sơn méo mó mặt mày nói.
- Thiêu gia ngài Hô….
- Hô… hô cái gì a ?
- ‘Ngài hôn ta a còn ôm ta nữa a’ Tiểu Diệu líu rúi trong họng nói ra.
Ngọc Sơn sững sờ “ Ta hôn nàng hôn lúc nào a còn ôm nàng khi nào a ? Chẵng lẽ
ta ngủ mớ… Ta hôn nàng còn ôm nàng nhưng ta k có cảm giác gì a.“ Hắn có cảm
giác thất lạc mảnh liệt tuôn ra từ 17 năm sống làm một tên trạch nam lần đâu
được ôm hôn một tiêu cô nương 14 tuổi nhưng lại không có chút ký ức hay cảm
giác nào. Hắn không cam lòng a. Hắn đứng dậy đi tới ôm lấy tiểu Diệu nói :
- Ngoan đừng khóc nữa thiếu gia xin lỗi ngươi a, lúc nãy ngủ mơ có chút …
không kiểm soát được cơ thể nên ta cũng không biết a.
- “Nhưng không ai lấy tiểu Diệu nữa rồi a. Tiểu Diệu không gã ra ngoài được
nữa rồi a huhuhu“ Tiểu Diệu nức nở nói
- Nếu tiểu Diệu không chê phế vật thiếu gia ta thì tiểu diệu gã cho ta được
không.
- “Thật sao ? “
- Thật.
- Thiếu gia sau này sẽ không ức hiếp tiểu Diệu chứ.
- Sẽ không.
- Thiếu gia ngài hứa đi.
Ngọc Sơn chỉ tay lên trời nói “Ta Ngọc Sơn xin thề sau này sẽ yếu thương chắm
sóc hết mình cho Diệu Nhu lấy nàng làm vợ … nếu như nói sai bị trời chu “.
Chưa nói hết câu thì tiểu Diệu đã lấy ta che miệng của hắn lại nói :
- Được rồi được rồi tiểu Diệu tin thiếu gia mà, Thiếu gia ngài đừng thề độc a
! Nhưng mà tiểu Diệu chỉ là một nha hoàn còn thiếu gia ngài… tiểu Diệu sợ
không sứng với ngài. Chỉ cần được làm nha hoàn bên cạnh thiếu gia hết đời là
được rồi a.
Ngọc Sơn nghe xong sướng hết cả người, một linh hồn 17 năm chưa từng được nắm
tay người con gái nào một lần vừa xuyên qua một ngày thì được ôm hôn 1 thiếu
nữ rồi còn thề non hẹn biển với nàng. Hắn ôm tiểu Diệu trong lòng mà tâm hồn
thăng hoa.
Ngọc Sơn nhìn trong lòng mình tiểu nha đầu thẹn thùng, nhìn đáng yêu hắn liền
không nhịn được cúi đầu hôn nàng. “ Dù gì hôn cũng hôn rồi thề cũng thề rồi
giờ có hôn nữa chắc tiểu Diệu cũng không phản đối đâu “.
Bị tập kích bất ngờ Tiểu Diệu liền không kịp phản ứng đợi phản ứng lại thì đã
chậm. Nàng bị Ngọc Sơn ôm hôn lưỡi hắn cạy đôi môi mềm của nàng ra đưa lưỡi
vào tìm lấy lưỡi nàng làm cho nàng lâng lâng không xuy nghỉ được gì cứ thế một
lúc lâu Nhạc Sơn mới buông nàng ra. Tiểu Diệu mặt đỏ như trái táo hait ay đẩy
hắn ra liền chạy ta khỏi phòng. Thấy vậy Ngọc Sơn cười sung sướng. Nhìn trên
bàn đồ ăn đều đã nguội hắn tới giường rữa mặt rồi ăn điểm tâm sáng đầu thì nhớ
lại cảnh lúc nãy miệng cười toe toét.
Ăn song hắn quay lại giường định thu dọn giường rồi ra ngoài cảm nhậ luyện
công như thế nào dù sao thì cũng ở trong cái thế giới cường thực nhược nhục
này thì có thế nào đi chăng nữa thì quả đấm to mới là vương đạo, mới là lý lẽ.
Tới gần giường hắn thấy 2 con tiểu thú nằm trên giường thì cười ôm chúng định
bỏ xuống giường . Nhưng không ngờ tam nhãn linh miêu cắn hắn 1 cái vào tay,
tuy không đau nhưng hắn lại không vui. Đang định cầm linh miêu lên nói một
trận nhưng trong đầu hắn bỗng dưng “Đinh ! “ một tiếng đầu hắn on gong mắt mũi
tối sầm gục xuống giường.
Mơ màng mở mắt ra trước mắt hắn là một toà kiến trúc to lớn, không khí u ám,
xung quanh toàn những đốm lữa xanh bay múa. Hắn hơi hoảng sợ vừa tức giận rống
lên một cách thô tục :
- EM GÁI NGƯƠI ! Ai bắt cóc lão tử.
Ngước mắt nhìn lên hắn thấy tấm bảng hiệu ghi mấy chữ Rồng bay phượng múa “
DIÊM VƯƠNG ĐIỆN“. Mặt hắn tại mét không còn giọt máu, trong đầu không ngừng
suy nghỉ “Sao ta lại ở đây, Chẳng lẽ ta lại chết nữa rồi“. Hắn xoa cắn đầu đau
nhức của hắn đứng dậy bổng nghe một tiếng từ căn nhà phát ra. Cánh cửa khổng
lồ cao hơn 20 trượng mở ra . Có hai cái bóng Trắng đen đi ra hướng tới phía
hắn. Không cần đoán hắn cũng biết là ai. Hai người đi tới trước mặt hắn ôn hoà
nói : “Theo chúng ta vào trong đi .“ Rồi hai người quay lại đi vào trong.
Bên trong hắn gặp một tên cao to vạm vỡ lưng hùm vai gấu ngồi trên cao nhìn
nhìn sổ sách không thèm nhìn Nhạc Sớn, còn ai trồng khoai đất này. Ngọc Sơn
nói : “ Kính chào Diêm vương đại nhân “.
- Ừm, Người tại sao chêt ,biết mình mắc tội gì chứ ?
Nhạc Sơn cười khổ hắn cũng không biết mình mắc tội gì cũng không biết mình tại
sao lại chết nên chỉ có thể thưa lại : “ Tiểu dân không biết tại sao tiểu dân
chết cũng không biết tiêu dân lại ở đây. Mong Diêm vương đại nhân nói cho tiểu
dân biết “
Bỗng Hắc Vô Thường lên tiếng : “ Diêm vương đại nhân, hắn là Ngọc Sơn người
địa cầu chết oan còn lý do chết thì là vì …..“ - “ Vì cái gì ?“ Diêm vương hỏi
lại.
- Vì đại nhân ngài gạch nhầm tên của hắn trong “Sổ Sinh Sử“ a.
- A !