Thức Tỉnh Huyết Mạch


Người đăng: Leader

Ngồi trong lồng thủy tinh, Ám Thiên đăm chiêu quan sát tình huống bên dưới.

Bởi vì mỗi người đều có khả năng thức tỉnh huyết năng dù tỉ lệ cực thấp nên
hằng năm Trấn Thiên Tháp đều mở cửa tiến hành giác tỉnh. Nếu không đạt được
huyết năng thì chí ít cũng kích phát được một vài thiên phú hổ trợ khác, tuy
không bằng huyết năng nhưng có còn hơn không.

Năm nay tham dự nghi thức này có gần trăm đứa trẻ, đa phần đều được phụ huynh
đưa đón. Trường hợp Ỷ Lan có chút đặc biệt, mẹ nàng mất trong cuộc chiến với
nhân loại, với lại giao tình giữa cha nàng và cha Ám Thiên không tệ nên ngay
từ lúc lọt lòng đã được gửi qua sống chung.

Những đứa trẻ phía dưới không mấy để ý đến khối vật thể trôi nổi trên không,
chúng bây giờ đang căng mắt tập trung vào chiếc ghế hình bán cầu trước tháp.

Chiếc ghế này làm Ám Thiên liên tưởng đến phi tuyền của Frezer trong bộ
DragonBall. Chỉ có điều từ thành ghế mọc ra bốn sợi xích tu đỏ rực kéo dài quá
đỉnh đầu, hợp thành cái vòng tròn rỗng xoay trên đỉnh đầu.

Ngoại trừ những đứa trẻ nơi đây ra, trong Trấn Thiên Tháp còn có một thanh
niên, người này nhìn qua bộ dáng hơn 20 tuổi, mày kiếm mắt sáng, tướng mạo
tuấn lãng. Một thân trang phục trắng, sau lưng là áo choàng đen, trên bả vai
vị trí đính với áo choàng có gắn ấn ký trường đao bằng cỡ nắm tay.

Đây là trang phục tiêu chuẩn của gia tộc Thương Thủ. Người này đây có lẽ là
lần đầu tiên hắn ta chủ trì nghi thức này nên hành sự có phần luống cuống, hắn
ho khan một hơi chữa thẹn:

“Mọi người trật tự, năm nay đến phiên Thương Thủ gia tộc chúng ta tổ chức nghi
lễ này, Ta gọi là Hoàng Văn Cơ, nhị tịch quan Ma Tướng, là người dẫn đường các
ngươi lần này. Bây giờ ta sẽ tiến hành khảo trắc thiên phú từng người, trong
quá trình đó phiền mọi giữ im lặng tránh ảnh hưởng đến tụi nhỏ.”

Vừa nói, Hoàng Văn Cơ vừa lấy ra hai kiện đồ vật giắt bên hông, một tấm bảng
thủy tinh đen thui và một quả cầu trong suốt.

Hắn đặt quả cầu lên bề mặt vòng tròn, sau đó bảo đứa đứng gần mình nhất lên,
giọng điệu ôn tồn nói:

“Ngươi lên đây, nhắm mắt lại, nhớ thả lỏng tinh thần mà cảm nhận.”

Hoàng Văn Cơ đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của lũ
trẻ, hắn khẽ quát một tiếng:

“Ma Thần Quan Trắc.”

Một làn tử quang nhàn nhạt từ mi tâm hắn phóng thích ra, theo vị trí mi tâm
hướng tới vòng tròn đang xoay đều trên đỉnh đầu đứa nhỏ, chúng hợp thành một
quả cầu hình phễu tử sắc bao trùm toàn bộ chiếc ghế, mang đứa nhỏ phủ bên
trong. Hắn điểm tiếp các ký tự trong khoảng không, sau đó chúng hóa thành một
luồng sáng tiến nhập quả cầu lơ lửng trên đó.

Toàn trường lúc này chăm chú theo dõi diễn biến quả cầu. Ở vị trí trung tâm
hình phễu, một vài hạt nhỏ li ti từ đỉnh đầu đứa nhỏ bay lên, chúng lượn quanh
quả cầu vài vòng rồi biến mất, sau đó từng điểm, từng điểm màu vàng từ đó lại
bay ngược lại tiến nhập thể nội thằng bé.

Thân thể thằng bé bên trong run rẩy, cơ mặt vặn vẹo, miệng nó mấp mé muốn kêu
lên mà không thể.

Hoàng Văn Cơ nghiêng mặt nhìn vào tấm bảng đen kịt trên tay mình, giữa nó và
quả cầu kia dường như có một sự liên hệ kỳ lạ. Trên bê mặt tấm bảng dần hiện
lên bốn chữ:

“Phổ Thông sơ phẩm.”

Hoàng Văn Cơ lạnh nhạt lên tiếng.

“Ngươi không có khả năng đi xa trên con đường vũ lực, bây giờ hãy tiến nhập
Trấn Thiên Tháp tìm kiếm vận may cho mình đi.”

Thái độ của hắn xoay chuyển 180 độ, không còn cử chỉ hỏi han ôn tồn khi nãy,
thay vào đó là sự hờ hững đạm bạc. Nam hài cắn chặt răng, nó bước từng bước
nặng nề vào cánh cổng u ám của Trấn Thiên Tháp, vận may của nó không phải là
thức tỉnh huyết năng mà là giác tỉnh một vài thiên phú hỗ trợ hạ cấp, bởi
không ai tin rằng một kẻ tư chất Phổ Thông lại có thể phá vỡ ghi chép vạn năm
trong Huyết giới.

“Người tiếp theo.”

Lần này giọng hắn có vẻ hòa hoãn hơn.

Cũng là một màn như vậy tiếp tục xảy ra, trước sau thiên phú những đứa trẻ
tiếp theo được giám định nhưng không có ai xui xẻo như kẻ đầu tiên, đa phần
bọn chúng đều thuộc cấp độ Tinh Anh trung phẩm, cá biệt trong đó còn có một
tên đạt đến Hạch Tâm cấp bậc làm Hoàng Văn Cơ cười dài không dứt.

Thực ra dưới Phổ Thông tư chất còn có một mức độ nữa gọi là Cùi Bắp, tuy nhiên
các thế lực đều từ chối đưa loại này vào xếp hạng bởi như thế đồng nghĩa với
việc tự hạ thấp tư chất chủng tộc với kẻ khác.

Trong lịch sử có một kẻ tư chất này từng làm mưa làm gió trên đại lục, biệt
hiệu Cùi Bắp Thất Sát, xuất thân từ Nhân tộc, là nỗi ám ảnh của Vampire và ma
sói hơn ngàn năm về trước.

“Ám Thiên ca ca, muội đi trước nhé.”

Ỷ Lan cúi chào hắn cùng Vân Nghi sau đó mở cửa phi thẳng xuống dưới. Mỹ nữ
luôn là tâm điểm toàn trường dù cho có là tiểu nữ hài đi chăng nữa, Hoàng Văn
Cơ lập tức nhận ra sự có mặt của tiểu cô nương này, hắn khom người hành lễ:

“Thật vinh hạnh quá cho kẻ hèn này được phục vụ quí cô như người, Ỷ Lan tiểu
thư.”

Ỷ Lan cười cười, nàng giơ cánh tay nhỏ xíu lên chào hai người trong lồng kính,
Hoàng Văn Cơ liền nhìn theo. Có thể đi với Ỷ Lan trong Huyết giới chỉ có một
người duy nhất, đại công tử Thích Khách thế gia.

“Không ngờ Ám Thiên thiếu gia cũng có mặt, được phục vụ trưởng gia tộc tương
lai thì còn gì bằng.”

Hoàng Văn Cơ giương ánh mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh trong tà áo đen tuyền trên
không, hắn tự cảm thấy thật may mắn khi nhận nhiệm vụ lần này. Cảm nhận ánh
nhìn của Hoàng Văn Cơ, Ám Thiên khẽ nhếch miệng, một hành động không phù hợp
với lứa tuổi.

“Đó là sự khác biệt giữa quí tộc và thường dân. Chúng ta sinh ra tư chất đã
cao hơn hẳn bọn chúng, cho dù có là phế vật đi chăng nữa thì vẫn hơn chúng
nhiều lắm, chỉ có đứng trên kẻ khác mới nhận được sự kính nể từ họ.”

“Con đã hiểu.”

Ám Thiên cúi người tiếp nhận lời dạy từ mẹ mình. Cậu bình thản chắp tay tiếp
tục quan sát phía dưới. Nơi này người đã thưa thớt đi rất nhiều, trước thái độ
cung kính của Hoàng Văn Cơ, những người khác tự động nhường đường cho Ỷ Lan
bước tới.

“Mời Ỷ Lan tiểu thư ngồi vào đây.”

Hoàng Văn Cơ khom người mời theo kiểu quí tộc.

Toàn trường một mảnh tĩnh lặng, lượng quan điểm từ quang cầu Ỷ Lan phát ra
vượt trội so với những đứa trẻ khác, một uy áp huyết mạch cuồng bạo đè nén
toàn bộ đồng loạt quì xuống.

Hoàng Văn Cơ hai tay run rẩy nhìn dòng chữ sáng chói trên bảng: “ Đế Hoàng
tinh phẩm.”

Tư chất Đế Hoàng tinh phẩm đại biểu cho tiến độ vũ lực trong tương lai của
nàng vô hạn tiếp cận Chúa Tể. Việc thức tỉnh huyết năng đối với nàng chỉ là
vấn đề thời gian. Ỷ Lan giơ hai tay nhỏ lên biểu thị chiến thắng.

“Chúc mừng Ỷ Lan tiểu thư a. Tương lai của người thật không thể hạn lượng.”

Hoàng Văn Cơ trực tiếp quì xuống, hắn cúi người thật sâu trước tiểu nữ hài
trước mắt, nội tâm rung động cực kỳ.

“Miễn lễ.”

Ỷ Lan phất tay, nàng nhún người chạy tới vị trí lồng kính nơi Ám Thiên cùng
Vân Nghi đang đứng.

Ở đây kẻ ganh tị có, hâm mộ có, sùng bái có nhưng không ai đủ can đảm để bày
tỏ trước mặt nàng mà chỉ dõi theo bóng lưng trắng muốt kia tung tăng xa dần.

“Chúc mừng muội.”

Ám Thiên đưa tay xoa đầu dù cậu không cao hơn Ỷ Lan bao nhiêu, nàng cũng tỏ
rất thích thú với hành động này của cậu.

“Chúc mừng con. Ma Đế tương lai, nếu cố gắng còn có thể tiến cảnh Cổ Ma đạt
cấp độ Chúa Tể không chừng.”

Vân Nghi cười nói.

“Mẹ quá khen.”

Năm năm nay đa phần thời gian nàng đều bên cạnh Vân Nghi nên cách gọi này
không mấy gượng ép.

“Lượng người đã vơi dần, đến lúc con nên xuống thôi. Nhớ kỹ hạn chế định mức.”

Vân Nghi khẽ nói. Ám Thiên gật đầu, cậu từ trên cao phi thân xuống.


Vạn Thế Độc Hoàng - Chương #3