Người đăng: thamtuthoikhong
Tôi thờ ơ nói. Trợ lí Quang vẻ mặt chấn kinh nhìn tôi:
- Anh bị điên rồi, có ai lại để nghi phạm vào hiện trường bao giờ. Nếu bọn họ
nhân cơ hội xóa đi chứng cứ thì sao, làm sao mình phá án được.
Tôi bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, dù sao thì cách phá án của bọn tôi từ trước đến
giờ cũng khác người thật. Chỉ là bọn tôi không chỉ có trách nhiệm giải quyết
vụ án bình thường mà còn phải làm rõ hết những luật nhân quả rắc rối trong đó,
có những vụ án mà nạn nhân lại là những kẻ mang tội ác tày trời, lại co vụ án
mà nạn nhân lại chỉ là người vô tội bị liên lụy bởi ông cha để lại. Mỗi vụ án
lại là một câu chuyện, một mối quan hệ nhân quả khác nhau, dùng cách phá án
này mới có cơ hội tháo gỡ hết những khúc mắc trong đó, giải thoát cho những
con người tội nghiệp bị cuốn vào vòng xoáy tội ác. Giải quyết xong những vụ án
này, mọi ký ức của mọi người về những kẻ phá án kì dị như bọn tôi sẽ biến mất,
cũng sẽ không còn nhớ gì về một văn phòng thám tử có tên Thời Không nữa.
Khẽ giọng niệm một câu chú ngắn, tôi đập nhẹ một lá bùa vàng vào trán trợ lý
Quang. Anh ta ngẩn người một lúc rồi lấy lại tinh thần, vẻ mặt phức tạp nhìn
tôi than khẽ:
- Không ngờ trên thế giới vẫn còn có chuyện kì kiệu như vậy. Chỉ là cái cách
phá án này của các anh sẽ có hiệu quả chứ.
- Tôi đảm bảo với anh.
Chờ cho bóng trợ lý Quang đi khuất, tôi quay lại với nói với mấy nghi phạm:
- Bây giờ tôi chia mọi người làm hai nhóm, một nhóm đi theo tôi, nhóm còn lại
tự vào tìm chứng cứ và hãy nhớ…không ai được xáo trộn hiện trường đấy.
Nhìn mọi người bỗng rùng mình, tôi hài lòng nói tiếp:
- Nhóm 1 gồm tôi, đàn em Âu và Hà si tình. Nhóm 2 là mấy người còn lại. Mỗi
nhóm sẽ tìm chứng cứ trong vòng 10 phút rồi chúng ta sẽ có một cuộc thảo luận
được không?
- Đồng ý.
- Tốt lắm.
Sau đấy tôi và hai người kia cùng bước vào hiện trường, trợ lý Quang vừa quay
lại đưa tôi tờ giấy ghi sơ đồ của vụ án và trường học. Bây giờ tôi có toàn
quyền kiểm tra và khám xét phòng của mọi người.
- Này anh Táp!
Âu ngượng ngùng kéo tay áo tôi:
- Anh đi cùng em tới bãi cỏ được không, em hơi sợ…
Tôi trợn mắt trong lòng, em gái nhỏ này, đi chung thì việc tìm chứng cứ sẽ mất
công hơn nhiều, mỗi nhóm cũng chỉ được 10 phút thôi đấy. Chỉ là dù nghĩ vậy
tôi vẫn đi theo Âu, thuận miệng hỏi:
- Sao cô muốn tới đó trước.
Âu chau mày, e dè nói:
- Em muốn xác nhận xem chị Tinh Thiên có thực rơi xuống từ tầng thượng không,
có thể quanh chỗ đấy chúng ta sẽ tìm được manh mối gì đó. Dù sao chúng ta cũng
chỉ mới biết trưa nay chị ấy ở tầng thượng mà chưa có chứng cứ gì cho thấy chị
ấy nhảy xuống từ đấy.
- Suy luận tốt lắm.
Tôi khen ngợi, cô gái nhỏ này cũng khá thông minh.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến nơi có hiện trườn vụ án, bãi cỏ được cắt xén
vô cùng tỉ mỉ, vài khóm hoa thược dược, hoa hồng trồng xung quanh sân trường
là chỗ vô cùng thích hợp cho mấy sinh viên vô công rồi nghề bí mật hẹn hò. Chỉ
là hôm nay tất cả lại được rào lại để bảo vệ hiện trường, khung cảnh trở nên
quái dị đến lạ thường, im ắng lại chết chóc. Tôi ngồi thụp xuống vệ cỏ bắt đầu
khám xét thi thể Hạ Tinh Thiên. Đàn em Âu cẩn thận nhìn tôi, bỗng giọng nói
tôi trở nên kì quái:
- Không ngờ trực giác của cô tốt thật đấy.
Âu ngơ ngác hỏi lại:
- Trực giác gì?
Tôi không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô ta mà hỏi lại:
- Trên tường sân thượng có đinh không?
- Không có.
Tôi chỉ tay:
- Cô nhìn thấy không, ở trên áo Tinh Thiên vùng bụng có vết rách nhỏ. Đây
không phải vết rách do cắt hay xé mà do vướng phải đinh nên bục. Nếu đúng như
cô nói trên sân thượng không có đinh thì chứng tỏ nơi Tinh Thiên nhảy xuống
phải là ở một nơi khác.
Đàn em Âu gật đầu liên tục, tò mò hỏi:
- Vậy theo anh cô ấy bị đẩy xuống ở đâu?
Tôi không trả lời mà đứng đó trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Đột nhiên có tiếng Hà
si tình gọi í ới rồi im bặt, tôi dò hỏi:
- Có gì không?
- Trong lúc anh với Âu xem Tinh Thiên tôi đã đi được một vòng xem rồi, khá
nhiều “Chứng Cứ” đấy.
Hà thâm sâu nhìn đàn em Âu, ánh mắt khó mà nói được. Âu thì trốn sau lưng tôi
cố tránh ánh mắt của Hà si tình. Tôi nghiền ngẫm lời anh ta, quay ra nói với
Âu:
- Không nên lãng phí thời gian, chúng ta phải đi tìm tiếp chứng cứ. Còn anh,
đến giờ thảo luận thì nói hết suy nghĩ và chứng cứ ra.
- Tôi biết rồi.
Hà gật đầu rồi quay đi, Âu kéo tay tôi vừa đi vừa bảo:
- Chúng ta đến phòng Hà si tình xem thử, em khá nghi ngờ anh ta.
- Anh ta cũng ở kí túc xá sao?
Âu gật đầu:
- Trường em có 2 khu ký túc miễn phí, một khu cho thuê. Nhà của Hà và chị
Tinh Thiên ở khu thứ 3 đấy, hướng Đông.
Nhà của Hà si tình và Tinh Thiên được trang trí toàn một màu hồng công chúa
làm tôi vừa bước vào đã cảm thấy đau cả răng. Hình của Tinh Thiên được treo
đầy cả phòng, mỗi góc đều có hình họ chụp với nhau làm tôi chợt cảm thán với
nỗi đau mất người yêu của anh ta. Hà si tình có một tủ sách rất to ngay phòng
khách, anh ta có vẻ là một fan cuồng của thể loại lý luận, khám phá, bí ẩn và
kinh dị. Tôi tự hỏi bản thân không biết sở thích đấy có ảnh hưởng đến tính
cách con người thật của anh ta không, cuối cùng dẫn đến việc ra tay độc ác với
bạn gái anh ta. Âu đang lục lọi ngăn bàn Hà thì đột nhiên kêu tôi lại gần:
- Hà còn viết tiểu thuyết nữa này anh. Ra xem thử đi, thằng này bệnh hoạn
quá!
Tôi thấy quả thật Hà rất không bình thường, anh ta viết một quyển truyện tên
là “100 cách giết bạn gái của mình” suốt 4 tháng. Chả lẽ Tinh Thiên không biết
chuyện này, hay cô ta biết nhưng nghĩ đó là một chuyện vui giữa hai người mà
thôi.
- Thám tử, em phát hiện ra giấy mua bản quyền của quyển sách mà Hà viết.
- Cô xem trên đó bên bán là ai?
- Là Hạ Tinh Thiên.
- Là vậy sao?
Tôi ngồi thụp xuống chiếc ghế bành mà nghĩ, quyển sách là Hà viết mà Tinh
Thiên lại là người bán, không biết liệu có mâu thuẫn gì trong truyện này
không? Mà tốc độ tìm kiếm này cũng quá chậm rồi, nghĩ như thế nên tôi bảo Âu:
- Chúng ta nên tách ra tìm kiếm thôi, làm thế này quá chậm rồi.
- Anh không muốn tìm cùng với em nữa sao?
Âu hờn dỗi hỏi, tôi hơi bực rồi, cô đừng tưởng cô xinh đẹp mà khiến tôi mềm
lòng nhé, tôi không dễ bị lừa đâu:
- Tôi cảm thấy cô đang cố tìm cách kéo dài thời gian thì có, bây giờ tôi phải
lục soát phòng cô xem có gì mờ ám không. Cô cũng nên tự tìm đi.
Phòng của Âu cũng ở khu ký túc thứ 3, khá gọn gàng và lịch sự. Cả căn nhà toát
ra vẻ thanh xuân tươi đẹp của thiếu nữ, dù có là một tên thanh niên mặt dày
thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn thấy hơi xấu hổ khi lục lọi phòng ngủ và tủ
quần áo của cô ta. Đàn em Âu là người mẫu chụp lookbook cho khá nhiều cửa hàng
và các tạp chí thời trang, tôi còn tìm thấy dưới ngăn bàn một tờ giấy gọi đi
thử vai của một studio nữa. Cuộc sống của Âu xem ra rất thoải mái đấy.
Một bàn tay đột nhiên chìa ra cho tôi, là Hà, nửa còn lại của bức ảnh quả
nhiên là Hạ Tinh Thiên. Tôi cầm lấy, thuận miệng hỏi:
- Anh tìm thấy nửa này ở đâu đấy?
- Tôi vào đây được một lúc mà anh không nhận ra, tôi thấy bên trong thùng rác
phòng ngủ của cô ta.
Vẻ mặt của Hà ghê tởm như ăn phải con ruồi vậy.
- Nếu cô ta vì thế mà hại chết Tinh Thiên của tôi. Tôi sẽ khiến cô ta phải
hối hận. Mà anh cứ tìm tiếp đi, tôi đến phòng học 601 tìm điện thoại của đàn
anh Kiều và đàn chị Quỷ đã, hai người họ bảo họ để quên điện thoại ở đấy.
- Ừ.
Tôi cũng đi với Hà tới khu phòng học luôn, văn phòng của thầy giáo Bạch cũng ở
tóa nhà này. Vì thời gian không còn nhiều nên tôi chỉ kịp tìm thấy một chồng
báo cũ trong phòng anh ta, toàn là những tờ báo nói về vụ nhảy lầu năm 2014.
Liệu anh ta có dựa vào những câu chuyện về lời nguyền này để bày ra cái chết
của Tinh Thiên không? Tôi lắc đầu cất lại chồng báo vào ngăn tủ, dù gì bây giờ
vẫn chưa tìm ra động cơ của thầy Bạch, không thể cứ thế mà tùy ý nói bậy được.
Hà đang đập phá khắp phòng học, vừa đập vừa gào khóc thảm thiết:
- Anh nhìn đi, nhìn điện thoại thì anh hiểu!
Âu đang đứng ở góc phòng đau lòng nhìn Hà, đưa điện thoại đang bị ném trên mặt
đất cho tôi:
- Anh nhìn đi, là tin nhắn đàn chị Quỷ gửi cho đàn anh Kiều “ Anh và Tinh
Thiên có chuyện gì giấu em sao?”.
Không có tin nhắn trả lời, tôi nhíu mày:
- Chỉ có thế thôi à?
- Không phải, điện thoại Kiều có tin nhắn của anh ta và chị Tinh Thiên.
- Nhiều như vậy à?
Tôi ngạc nhiên:
- Nào là “ Gặp lại chỗ cũ”, “Đi cùng em rất vui” rồi còn “ Anh với em cứ mặc
kệ cô ta, nếu không phải ông bố lắm tiền của cô ta thì ai thèm để ý chứ”. Hai
người bọn họ như thế này lâu chưa nhỉ? “ Cái đồ ngốc nhà em” “Yêu em”. Kinh
quá!