Hoa Khôi Nhảy Lầu 1


Người đăng: thamtuthoikhong

Lúc này đây, ở thành phố H mọi người đang xôn xao ầm ĩ vụ nhảy lầu ở trường
đại học nghệ thuật khoa nhiếp ảnh. Hạ Tinh Thiên là hoa khôi của trường, lại
là người mẫu ảnh nổi tiếng trên mạng, mới đây còn bắt đầu tấn công làm diễn
viên nên chuyện cô sinh viên này chết rất được người dân quan tâm. Tôi đang
ung dung dạo bước trên đường tới hiện trường, nhân lúc mọi người không chú ý
liền hất tay làm một phép thuật nho nhỏ chỉnh sửa lại kiểu tóc. Ngay lập tức
mái tóc rối bù ngàn năm không chải của tôi chen nhau vào nếp, sáp phủ bóng
loáng cả đầu, có khi lại có người tưởng tôi là vị diễn viên nào đó cũng nên.
Mấy cái phép thuật này khá là tiện dụng, tôi học được khi còn là học viên
trường Liên Bang Thiên Bình, còn mấy cái khó nhằn cần tới cổ ngữ thì tôi sớm
quên sạch từ lâu.

-Í, ông già này chen chúc cái gì. Đây là hiện trường cảnh sát đang phong tỏa, không có phận sự miễn vào.

Đến trước cổng trường đại học, bây giờ đã sớm bị cảnh sát phong tỏa hoàn toàn,
người nào người nấy mặt mũi bặm trợn khó gần, tôi bị lườm khiến cả người có
chút mơ hồ. Mk được không, tôi vốn là thám tử mà, sao lại bị ngăn ở ngoài chứ?
Cũng may tôi còn đang có ý nghĩ đôi co với bọn họ, một giọng nói hớt hải vang
lên, có chút quen tai giải vây cho tôi:
-Xin lỗi, có phải anh là Táp thám tử do văn phòng Thời Không cử tới điều tra không ?

Tôi đĩnh đạc sửa lại cổ áo sơ mi, đắc ý ngửa mặt lên trời trả lời:
-Tôi là Táp thám tử, còn cậu có phải trợ lí Quang đã gọi điện cho tôi hồi nãy không?

Thật quá sảng khoái đi, cái cảm giác mình có địa vị thật quá sảng khoái. Phút
chốc tôi bỗng quên mình mấy năm nay toàn bị mọi người bầu chọn là thám tử gà
mờ nhất hành tinh, là minh đăng chuyên dẫn mọi người đi lầm đường.

Trợ lí Quang lập tức hoan hỉ nắm chặt cánh tay tôi vừa lôi vừa kéo vào bên
trong, chỉ thiếu mỗi ôm vai bá cổ là thành bạn bè lâu năm:
-Bên cảnh sát đã bảo tôi ở lại làm trợ lí cho anh, bây giờ anh chính là chỉ huy vụ án lần này rồi. Nghe nói bên cảnh sát đang bó tay mới bảo tôi gọi điện sang bên Thời Không nhờ giúp đỡ.
Vừa nghe trợ lí Quang huyên thuyên vừa đi lòng vòng nơi khuân viên vài lần tôi
mới tới được hiện trường vụ nhảy lầu. Trên bãi cỏ xanh là thi thể một thiếu nữ
mới đôi mươi, máu chảy ra nhiều lênh láng. Ở mũi, mồm cô đã rỉ máu còn chân
tay thì uốn khúc một cách kì quái. Thời gian tôi vào nghề thám tử này hơn chục
năm vẫn còn là ít kinh nghiệm so với mấy vị tiền bối có kinh nghiệm hơn trăm
năm, nên gặp vị thiếu nữ vẫn còn đang xuân xanh mà chết khiến tôi có chút xúc
động.

Cuộc điều tra bắt đầu, tôi mở băng thu hình trên nút áo rồi trầm giọng bảo trợ
lí Quang:
-Anh mau bảo các nghi phạm vào đây cho tôi. Từ bây giờ cảnh sát chỉ có nhiệm vụ canh giữ bên ngoài hiện trường, không được vào cho đến khi tôi cho phép.

Nghiệp vụ của trợ lí Quang rất cao, không chờ tôi nói đến lần thứ hai đã quay
ra ngoài dẫn các nghi phạm đang chờ ở bên ngoài vào.
-Yo Yo. Tới rồi đây thám tử.
Tôi quay ra nhìn kĩ các nghi phạm, mới đầu bước vào là hai người đàn ông. Một
người có vẻ là thấy giáo, gương mặt hơi trắng trẻo, thư sinh đeo kính gọng
tròn, chỉ là dưới đuôi mắt có nốt ruồi giọt lệ khiến anh ta trở nên có chút
phong thái cuốn hút nữ sinh, tất nhiên so với tôi thì làm sao bì được. Người
kia thì mặc áo sơ mi trắng để mở hai cúc trên, mái tóc thời thượng nhuộm màu
nâu vàng khiến anh ta trông rất lãng tử phong trần. Quả nhiên học viên trường
nghệ thuật ai cũng có cái chất phong trần, lãng tử, chỉ tiếc là tôi không có
cái khí chất này, thay vào đó Quỷ hay bảo tôi có chút giống mấy tên đầu đường
xó chợ, rất lưu manh và hơi dở người. Ai chứ tôi nhất định không đồng ý với
cái ý kiến này. Trợ lí Quang bắt đầu đọc to lí lịch hai người này:

“ Đàn anh Kiều.
Thân phận: Đàn anh cùng CLB với nạn nhân
Giới tính: Nam
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: Sinh viên năm 4, khoa nhiếp ảnh trường ĐH Maleficent”

“ Thầy Bạch.
Thân phận: Người hướng dẫn của CLB
Giới tính: Nam
Tuổi: 26
Nghề nghiệp: Giảng viên khoa nhiếp ảnh trường đại học Maleficent”

Tôi cười cười nói, nhìn chằm chằm phản ứng hai người trước mắt:
-Ồ, hai người một người là thầy giáo, một người là đàn anh. Chắc có nhiều cơ hội ra tay giết nạn nhân lắm nhỉ!

Ngay lập tức thầy Bạch và đàn anh Kiều biến sắc mặt, khẩn trương định giải
thích nhưng sau đó lại có hai người được cảnh sát dẫn vào cắt đứt lời nói. Còn
tôi có chút câm nín không nói được gì nhìn hai cô gái mới bước vào, cô đi
trước còn đỡ, tóc thắt hai bím nhìn có chút dễ thương trong sáng, còn cô gái
đằng sau trang điểm đúng chất Gothic, mắt được tô mascara đen sì, lông mi dày
phủ kín cả đôi mắt, trên lông mày còn xăm hình một ngôi sao màu đỏ rực máu,
chói mù đôi mắt chó của tôi. Trợ lí Quang húng hắng ho, đọc tiếp tập hồ sơ
trên tay:

“ Đàn chị Ngô.
Thân phận: Đàn chị cùng CLB với nạn nhân.
Giới tính: Nữ
Tuổi: 21
Nghề nghiệp: sinh viên năm 4 khoa âm nhạc trường ĐH Maleficent”

“ Đàn em Âu.
Thân phận: Đàn em cùng CLB với nạn nhân
Giới tính: Nữ
Tuổi: 18
Nghề nghiệp: sinh viên năm 1 khoa diễn xuất trường ĐH Maleficent”

Cô gái tên Âu kia vừa bước vào nhìn thấy thi thể, bèn bật khóc nức nở, than
thở:
-Trời ơi kinh khủng quá, tôi vừa trông thấy chị ấy lúc nãy xong.

Thấy cô gái run run, tôi bật cười hắc hắc, không nhịn được quyết định chạy ra
an ủi Âu một phen, dù sao dãng người Âu cũng khá đẹp, vòng nào ra vòng nấy.
Tôi kéo tay cô ta, tỏ ra đồng cảm:
- Có vẻ tình cảm của cô với Hạ Tinh Thiên khá tốt nhỉ.

Đàn em Âu hoảng hốt túm tay tôi ra thật mạnh, rồi kêu lớn tiếng với mọi người:
-Đúng vậy, đây nhất định là do lời nguyền. Là lời nguyền, chị nói xem có đúng không chị Ngô.
Tôi mắt sắc liếc qua biểu hiện của từng người. Đàn chị Ngô lạnh nhạt gạt tay
của Âu ra, lãnh đạm nói:
-Chị không biết em đang nói tới lời nguyền gì?
Còn thầy Bạch nãy giờ tại chỗ im lặng không nói gì, cũng tiến lên khẳng định:
-Bạn học này, tôi là giảng viên trường mình. Tôi cảm thấy trường chúng ta không thể có lời nguyền gì đâu.

Thấy Âu chuẩn bị nổi bão, tôi hắng giọng lớn tiếng:
-Mọi người mau bình tĩnh lại theo tôi...
Còn chưa kịp nói hết câu thì tôi bỗng nhiên bị một người từ đằng sau đẩy mạnh
một cái, bèn té ngã ăn đầy một miệng bùn đất.
-Cái quái gì?

Tôi tức tối nhổ ra một miếng bùn nhỏ, cái cảm giác đầy người mùi hôi thối này.
Quả thật đang thách thức sự chịu đựng của tôi mà. Tuy tôi ở có chút bẩn thật,
nhưng tôi cũng chẳng phải lợn mà tắm bùn gì cả. Quay mặt ra sau tức tối nhìn
thủ phạm khiến mình ăn đau khổ, hóa ra là một chàng trai gầy gò, một đầu nhuộm
vàng chóe đâm thẳng vào mắt ảnh hưởng tới sự phán đoán của tôi trầm trọng.
Người này là khỉ hay người vậy, thẩm mỹ cũng kém quá đi. Dưới ánh nhìn tăm tối
của tôi, chàng thanh niên này xông thẳng tới xác nạn nhân, đau khổ gầm thét.
Tôi nhíu mày quay ra hỏi trợ lí Quang:
-Tên thần kinh này là ai vậy?

“ Nghi phạm: Hà si tình
Thân phận: Bạn trai nạn nhân
Giới tính: Nam
Tuổi: 20
Nghề nghiệp: sinh viên năm 3 khoa nhiếp ảnh trường ĐH Maleficent”

Tôi khẽ à lên một tiếng, thì ra là bạn trai nạn nhân. Đau khổ thế này cũng là
chuyện thường tình, lại ngẫm nghĩ một hồi, trong tình huống này có lẽ tôi nên
ra an ủi người ta một thoáng thì phải:
-Cậu tạm thời đừng kích động. Hiện tại cảnh sát đang điều tra. Mong cậu cùng chúng tôi phối hợp giữ vững hiện trường. Được chứ?

Hà si tình quay lại trừng mắt nhìn tôi, giọng khinh thường:
-Anh là ai?
Tôi u ám nhìn chằm chằm con hàng trước mặt, trên đầu hiện rõ 3 vạch đen. Quả
thật từ bề ngoài tới tính cách đều khiến người ta không ưa thích được mà.
-Tôi là thám tử của vụ án này. Tôi sẽ giúp mọi người tìm ra hung thủ.

Nghe tôi nói xong, Hà cũng chẳng nói gì lại mà suy sụp quỳ xuống mặt đất,
khuôn mặt ủ rũ. Đàn em Âu bên kia lại tiếp tục nhỏ giọng thì thầm với đàn chị
Ngô:
-Lời nguyền này thật quá đáng sợ rồi, chả lẽ chị lại không biết.
-Vậy thế này đi, tôi đứng thẳng trước mặt các nghi phạm ra dáng nói. Tôi đề nghị chúng ta tìm một nơi thuận tiện giúp chúng ta tìm hiểu rõ hơn về vụ án lần này. Được không? Trợ lí Quang nhờ cậu sắp xếp giúp chúng tôi một phòng trống ngay trong trường.
-Rõ thưa sếp.
Ngay lập tức trợ lí Quang chỉ cho tôi đến một phòng học trống ngay đại sảnh
tầng 1. Tôi đĩnh đạc đi trước, 5 người kia thoáng nhìn nhau vài giây cũng vội
vã đi theo. Chỉ còn lại Hà si tình vẫn nhất mực quỳ bên xác Tinh Thiên chờ
cảnh sát vừa kéo vừa lê mới chịu đi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy ngọn lửa bát quái hừng hực trong lòng, vụ án bí ẩn,
nghi phạm thì lạ lùng, Không biết hung thủ sát hại Hạ Tinh Thiên thực ra là
ai?


Văn Phòng Thám Tử Thời Không - Chương #2