Người đăng: thamtuthoikhong
Thứ 4, ngày 4 tháng 4 năm 2018
Trên một dải tinh hà xa lạ, trong một hành tinh xa lạ, tại một thành phố xa
lạ. Có một văn phòng rách nát nằm chình ình trên một con phố trung tâm thành
phố M, thật kì lạ là mọi người đi ngang qua đều không hề để ý đến dáng vẻ kì
quặc của nó tí nào, ánh mắt họ trượt từ trung tâm giải trí sang rạp chiếu phim
bên cạnh, như thể văn phòng đó vốn không tồn tại vậy. Văn phòng đó có tên là”
Văn Phòng Thám Tử Thời Không”
Tôi tên là Táp, là một vị thám tử đại tài nên mọi người thường gọi tôi là Táp
Thám Tử. Để tôi đoán xem nào, có phải mọi người rất thắc mắc vì sao chúng tôi
lại đặt tên cho văn phòng là Thời Không đúng không? Thực ra nó chả có gì đặc
biệt cả, cũng giống như tên thôi, nhiệm vụ của chúng tôi là điều tra và giải
những âm mưu những vụ kì án bí ẩn nhất trong vũ trụ này. Những vụ án mà những
con người tự nhận là cảnh sát không thể tìm ra được thủ phạm thì chúng tôi sẽ
rat ay, góp phần bảo vệ sự yên ổn cho nền hòa bình thế giới. Haizzz, chỉ đáng
tiếc nền văn minh càng ngày càng tiến bộ, vụ án khó càng ngày càng khan hiếm
chứ nói chi là kì án để chúng tôi rat ay. Chính vì vậy mà văn phòng chúng tôi
càng ngày càng ế, quả thực là nơi đến cứt chim cũng chẳng có.
Hôm nay vừa vặn tới phiên ca trực của tôi, hôm qua tôi thức khuya cày anime
Tokyo Ghoul tới tận 4h sáng, bây giờ quả thực mệt tới không mở mắt ra được.
Đang lúc tôi chuẩn bị chìm vào cơn mơ đẹp thì…
“ Booppppp! Bốp”
“ Lão già tỉnh ngủ chưa?”
Tôi vinh quang từ trên chiếc ghế sofa lòi ruột được Bạch thám tử thân chinh ra
bãi rác thành phố chọn nửa ngày lăn 2,3 vòng trên mặt đất. Không cần mở mắt
tôi cũng biết là ai làm:
“ Bà cô Quỷ này”
Quỷ thám tử tay chống nạnh, cằm phúng phính như bánh bao thiu đang trừng mắt
lên nhìn tôi. Quỷ Quỷ cái gì cũng tốt, mỗi cái tội hảo ngọt, có hôm tôi tình
cờ phát hiện ra bí mật của cô ta. Có quả mít mật 7 cân được tặng, cô ta len
lén ở trong bếp bổ đôi tọng hết một nửa, nửa còn lại mới đem ra ngoài đãi
chúng tôi, vậy mà quay qua quay lại cũng xơi hết 2/3, còn 1/3 cái văn phòng
thám tử gần 10 người chúng tôi chia nhau mà không ai dám hó hé một tiếng, sợ
bị bà than phiền bị đói.
Quỷ càu nhàu:
-Lão Táp, ban ngày ban mặt mà ngủ mơ chảy cả dãi, lỡ có người báo án thì lão định để mặc hử?
Tôi giơ tay áo len lén chùi miệng:
-Vắng tanh như chùa bà đanh, ai thèm đến.
Cô ta giơ cây vợt bắt muỗi lên nhử nhử, dọa:
-Vậy đứng dậy dọn dẹp, lau quét đi chứ, ai đời cái gạt tàn cao như núi Phú Sĩ mà vẫn để trên bàn cho được. Lười chảy thây thế chứ.
Tôi lết lại nằm chình ình trên ghế sofa, lấy gối bịt tai hòng để Quỷ Quỷ nói
chán chê mê mỏi thì thôi. Cô ta thấy vậy trợn tròn mắt như bị nhập, mồm ngáp
ngáp định nói tiếp thì bị cắt đứt
“ Reng, Rengggg”
Tôi choàng tỉnh dậy, ngồi dỏng tai nghe vài giây xem có đúng là có tiếng
chuông điện thoại phải thật không? Quỷ ở một bên cũng hoảng y chang tôi. Không
trách cô được, văn phòng chúng tôi đã vài tháng không tiếp được một vụ án nào.
Chiếc điện thoại bàn góc phòng không nối dây vẫn kêu liên tục, đó không phải
chiếc điện thoại thường mà là chiếc điện thoại kết nối được các thế giới khác
nhau, mỗi khi có gì mới, nó sẽ tự động kết nối cho chúng tôi.
Tôi ập đến bên chiếc điện thoại, tay run run nhấc máy, giọng nghẹn ngào như
sắp khóc:
-Không còn thất nghiệp nữa rồi, có tiền ăn rồi!
Quỷ cũng xúc động không kém, giục:
-Nhanh bắt máy, nhanh bắt máy đi !
Tôi áp điện thoại vào tai, trả lời:
-Văn Phòng Thời Không nghe
Bên kia có giọng nói có chút rụt rè, lúng túng:
-Thám tử à, bên chỗ chúng tôi có một vụ án hoa khôi nhảy lầu. Đây đã là lần thứ 2 hay 3 gì rồi. Thám tử mau đến phá án đi.
Tôi hắng giọng:
-Tôi biết rồi, chờ tối đa 1 tiếng. Người bên văn phòng sẽ qua, anh chờ nhé.
-Cảm ơn thám tử.
Tôi đang định dập máy thì Quỷ tí tởn giật lấy máy, hét vào loa:
-Này người báo án, cậu là ai vậy.
-Tôi là trợ lí Quang bên cảnh sát.
-Cám ơn, chúng tôi biết rồi.
Quỷ nhìn sang tôi, hân hoan cười rồi giục:
-Táp, mau xem hồ sơ vụ án đi rồi mau phá án thôi.
Tôi cũng đang vui chẳng kém, nhưng nhìn sang Quỷ đang hào hứng thế liền ra vẻ
đĩnh đạc xì một tiếng, với tay lấy điều khiển TV điều chỉnh tọa độ mà trợ lí
Quang vừa báo, kết nối. Chiếc TV này cũng không chỉ có tác dụng xem TV mà còn
có thể thu được hồ sơ vụ án làm thành một video chiếu lên giúp chúng tôi nắm
rõ được tình hình của vụ án.
TV rè rè bật lên, hình ảnh xuất hiện đầu tiên là một nữ sinh xinh đẹp như hoa.
Bên dưới ghi dòng chú giải
“ Ngày 26/3/2016, hoa khôi nổi tiếng trên mạng Hạ Tinh Thiên tham gia buổi
chụp ảnh”
Hình ảnh lại chuyển tiếp, thi thể của một cô gái nằm ngay đơ trên thảm cỏ
xanh, máu me lênh láng
“ 15h chiều, bảo vệ trực ca phát hiện rat hi thể Hạ Tinh Thiên tại bãi cỏ phía
tây tòa nhà nghệ thuật”
Trong đoạn video mà tôi và Quỷ đang xem có rất nhiều đoạn tranh cãi của Tinh
Thiên với vài người, cả nam và nữ nhưng không chiếu rõ mặt. Xem ra Tòa Án Vũ
Trụ chỉ cho chúng tôi từng ấy thông tin và gợi ý là hết. Thật keo kiệt!
“ Nhanh nhanh lão Táp, mau đi chuẩn bị quần áo đi, đừng mặc quần đùi áo ba lỗ
như lần trước. Rõ ràng Dung thám tử lần đấy đã bảo lão là ở Trái Đất quần áo
như thế rất không lịch sự rồi mà lão không nghe, cứ khăng khăng đòi mặc, làm
mất mặt chúng ta với bên Luật Sư Liên Hành Tinh quá. Nghe nói họ còn đòi kiện
lão tội ăn mặc không chỉnh tề ảnh hưởng đến tâm lý người khác hả?”
Tôi tức xì khói lỗ tai, vừa vớ lấy chiếc áo vest ám mùi khói dưới gầm bàn, vừa
cố nói với với Quỷ đang đi mở cổng thời gian và không gian:
“ Lần đấy rõ ràng bọn họ chơi xấu tôi, trần đời. Tôi chưa từng bị ai kiện vì
tội ăn mặc không chỉnh tề cả”
“ Không nói nhiều nữa, lão đi mau lên”
Quỷ vừa đẩy tôi về phía cổng thời gian vừa giật chiếc áo vest trên người tôi
ra, đến bây giờ tôi mới nhìn thấy trên chiếc áo của tôi có vết chân đen sì sì:
“ Rốt cuộc là ai lấy áo tôi làm thảm chùi chân vậy?”
“ Là Hà thám tử, tôi chờ ông về xử lí anh ta đó.”
Tôi quyết định đại nhân đại lượng tạm thời tha cho Hà thám tử một mạng, phải
biết là nếu đến muộn cũng sẽ bị trừ điểm đánh giá dành cho thám tử đó, tôi đã
quyết phải dành được danh hiệu “ Thám tử danh giá” của tháng rồi, phải biết cả
chục năm nay tôi chưa được chạm tay vào cái huy chương này lần nào đó.
Nghĩ đến đó, tôi nhắm mắt lao mình vào dòng xoáy thời gian, lâu rồi không đi.
Hơi chóng mặt thì phải