4 : Vô Tận Hận Ý !!


Mộ Thần khóc cả buổi chiều , đến khi trời chạn vạn tối, hắn lần thứ hai ngước
nhìn vũng hố chôn xác thân nhân của hắn, hắn chợt cảm giác mọi chuyện dường
như mới đây, hắn vẫn còn trò chuyện với những người này, nhưng giờ xa cách Âm
Dương lưỡng biệt !
Hắn nhớ tới, khi còn bé, tứ thúc từng ôm hắn, nói cho hắn điều lí thú ở thế
giới bên ngoài.

Hắn còn nhớ, ở hắn khi còn bé, Nhị thúc công từng tay lấy tay dạy hắn đọc
sách, viết chữ.

Hắn cũng nhớ tới, khi còn bé, gia gia đưa hắn gác ở trên cổ, mang theo hắn
trong sân chạy vòng vòng, mặc kệ hắn tè dầm trên cổ gia gia, gia gia cũng chỉ
là cười không trách móc.

Hắn càng là nhớ tới lúc hắn ngủ không được,mẫu thân lại bận ,phụ thân hắn tuy
hát dỡ , nhưng vẫn cố cất giọng rên rên , hát bài '' Ví Dầu '' để hắn ngủ.

Hắn không thể quên, lúc hắn đi chơi bị ca ca, nhị ca, tam ca chơi xấu , hắn
tức giận yên lặng trốn trong góc rơi lệ , là Mẫu Thân ôm hắn vào lòng , mắng
ca ca bọn hắn.

Hắn càng không thể quên...

Từng sự việc diễn ra lúc hắn chào đời, giờ khắc này tất cả đều xuất hiện
trong đầu Mộ Thần, những kỉ niệm này, liền phảng phất mới xảy ra hôm qua , còn
rõ ràng trước mắt.

Nhưng, những người thân thuộc, những người thân quan tâm chính mình , bây giờ
đã không còn tồn tại, toàn bộ hóa thành một đống tro tàn, được hắn cùng Thất
Lão đau thương chôn dưới cái hố to lạnh giá.

"Gia gia, tứ thúc, Phụ Thân, mẫu thân , Nhị thúc , tam thúc ..."Mộ Thần nhớ
tới những ký ức ngày xưa, không khỏi cảm giác ruột gan đứt từng khúc trong
lòng, nước mắt điên cuồng rơi xuống, đến cuối cùng, nước mắt của hắn đã chảy
khô, từng giọt từng từng nước mắt nhuộm màu máu, lần thứ hai dọc theo gò má
lướt xuống chậm rãi, như muốn tra tấn hắn.

"Xin lỗi, xin lỗi, là ta vô dụng, nếu ta có đủ thực lực, cũng sẽ không để bọn
hắn giết các ngươi.."

Niệm xong từng tên thân nhân , Mộ Thần lập tức ngửa đầu điên cuồng gầm hét
lên, dập mạnh đầu liên tục xướng đất, trong nháy mắt, bãi đất xuất hiện vô số
hố sâu.

Mỗi dập đầu một cái, sự thù hận trong lòng hắn liền nồng nặc dày đặc một phần,
cái Hận này chính là sự thù hận của Mộ Thần đối với Long Hoàng , Bá Hoàng,
Thiên Y Môn, Đặt biệt là Thiên Y Môn , nếu không phải là bởi vì bọn cường giả
Thiên Y Môn ác độc kia, khắp nơi đều muốn đưa Mộ Gia vào tử địa, vây sát Long
Hoàng, thì làm gì xuất hiện thảm kịch như hôm nay?

Vì lẽ đó, tất cả những kẻ cầm gián tiếp hay trực tiếp xúi dục Thiên Y Môn
vây sát Long Hoàng, hắn hận !
Và cả Long Hoàng nữa , nếu không phải hắn trêu chọc Thiên Y Môn , thì đâu dẫn
đến Long Hoàng trả thù Mộ Gia hắn, và nếu không phải do Bá Hoàng tên khốn kia
dung túng Long Hoàng , thì sao hắn có thể giết sạch Mộ Gia...??

Mộ Thần hận muốn ăn thịt bọn hắn, nuốt huyết, đem bọn hắn chém thành muôn
mảnh, dù vậy, cũng không thể tiết ra trong lòng mối hận.

Đến khi hắn dập đầu hơn một nghìn cái thì hắn mới đình chỉ động tác, ngửa đầu
nhìn trời gào thét , trong mắt sự thù hận, dĩ nhiên đủ để hủy thiên diệt địa.


Vạn Mộ Chi Chủ - Chương #4