Lễ Vật


Người đăng: maitrangpham4@

5 năm sau, Nguyên soái phủ,

1 cậu bé mặc áo choàng kín mít chỉ lộ ra đôi mắt của mình, phải miêu tả đôi
mắt đó ra sao đây! Dường như bảy sắc ánh sáng đang chuyển động bên trong nó.
Màu đen, màu tím, màu đỏ, màu cam… đủ các loại màu sắc từ từ hiện lên xung
quanh con ngươi. Dưới hai hàng lông mi dài cong vút, những tia sáng từ đôi mắt
phượng tỏa ra rực rỡ tuy không thấy rõ dung mạo nhưng chỉ đôi mắt đó đã khiến
thiên địa hoa dung thất sắc . Theo sau cậu bé là một cặp song sinh đẹp như
thiên sứ, 2 cô bé đồng thanh cất lên giọng nói thánh thót của mình :

- Thiếu gia, cậu đã chuẩn bị lễ vật cho lão gia chưa ?

Cậu bé cất tiếng nói, giọng nói trầm thấp của cậu, không giống như âm thanh
non nớt của trẻ con, cũng chẳng giống như âm thanh mạnh mẽ, hùng hồn của nam
giới khi trưởng thành. Âm thanh đó trong trẻo như tiếng suối chảy, ngân nga
như tiếng đàn dạo chơi phương xa. Khiến ai nghe mà cũng tưởng rằng có một dòng
nước trong lành mát lạnh đang chảy qua tim:

- Yên tâm đi Xuân Thu, Đông Vũ ta đã chuẩn bị rồi.
Sảnh chính,

Rất nhiều người đang tụ tập ở đây một là để đến chúc thọ tộc trưởng bạch y
nguyên soái của Đế thị, thứ hai là để chiêm ngưỡng phong thái của thiên tài
thiếu chủ của Đế thị bởi vì cậu chỉ lộ diện duy nhất 1 lần lúc 1 tháng tuổi và
hôm nay là ngày kiểm tra thiên phú của con cháu trong gia tộc. Sau khi nguyên
soái tuyên bố khai tiệc mọi người đều ngồi vào vị trí của mình và tiến lên
dâng lễ vật . Đúng lúc đó một bóng trắng tiến vào bữa tiệc, ngắm nhìn khung
cảnh xung quanh. Khi mọi người dâng lễ vật xong, một trưởng lão bỗng dưng
bước ra nói :

- Hôm nay là sinh nhật tộc trưởng chả lẽ thiếu chủ không đến cũng không chuẩn
bị lễ vật gì ư ?.

Đế Vũ Phong nhìn thân ảnh màu trắng trong góc phòng, hắn biết rằng đứa con
của hắn tuy nhìn mặt băng lãnh nhưng kỳ thực là một con tiểu hồ ly cáo già
đừng nhìn dung mạo của nó mà coi thường,nghĩ vậy hắn nhẹ lắc đầu nhìn về phía
thân ảnh kia nói:

-Long nhi có lễ vật gì cho phụ hoàng nào !

Thân ảnh kia bước ra cầm trên tay một chiếc huyền cầm ngồi xuống, ngón tay
như ngọc khẽ gảy trên dây, hắn khảy một khúc này khiến bách hoa đua nở, âm
thanh lắng đọng trong không gian khiến mọi người thất thần sau đó Nguyệt Long
cũng không đứng lên ngay mà thu chân vào trong áo choàng. Chiếc áo choàng khẽ
động đậy, vài tiếng chuông lạc lõng từ bên trong vang lên rồi biến mất. Mọi
người còn đang thắc mắc không biết nó định làm gì thì đột nhiên Long Nguyệt
đứng dậy, đôi hài đang đi cũng bị quẳng sang một bên. Đôi bàn tay từ bên trong
chui ra, vươn đến gần nút thắt trên cổ áo. “Soạt” một tiếng,Nguyệt Long kéo
chiếc áo choàng xuống, vứt sang bên cho Đông Vũ. Chỉ thấy, Nguyệt Long mặc một
bộ trường bào màu trắng bạc, kiểu cách không giống những bộ y phục thường thấy
của Thiên Thủy Đế quốc, cổ áo khoét sâu đến ngực, để lộ ra làn da trắng toát
mỏng manh. Vai áo hơi rộng, ống tay dài tới lòng bàn tay nhưng không có cổ
tay, thân áo dài đến tận đầu gối, hai bên tà áo xẻ cao khoảng hai tấc. Đai
lưng cũng không thắt chặt mà được buộc xéo hờ hững bên hông, thả dài xuống một
bên đùi. Những sợ dây mảnh mai đính trên áo giữ chặt đai lưng chạy vòng quanh
thân, không cho nó rơi xuống. Phía dưới là một chiếc quần cùng màu dài đến mu
bàn chân, để lộ ra đôi bàn chân trắng nõn. Ngoại trừ kiểu dáng đặc biệt, chưa
từng xuất hiện khiến mọi người ở đây giật mình ra, bộ y phục này còn mang theo
một vẻ huyền bí với những đồ án, hoa văn kì lạ được thêu bằng những sợi chỉ
vàng và đen trên đó.

Lúc này, Đế Nguyệt Long cúi đầu, mái tóc dài đến vai buông xuống che kín khuôn
mặt. Không ai biết, lúc này vẻ mặt nó như thế nào. Đứng một lúc, Nguyệt Long
mới chậm rãi đi đến giữa sân, rồi đứng yên tại chỗ, xoay người, ngẩng đầu lên.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh như ngừng thở vì sững sờ, trừ những người
đã gặp qua Nguyệt Long. Ai cũng không dám tin tưởng những gì mình đang thấy
trước mắt đây là thật. Ngay cả Đại Trưởng lão, kẻ vừa rồi vẫn dùng đủ mọi mưu
kế ép Nguyệt Long phải lộ diện, lúc này cũng há hốc mồm vì kinh ngạc. Khiếp
sợ, không thể tin được, sững sờ… đủ mọi loại tâm tình xuất hiện trên mặt những
kẻ đang ngồi đây. Đây… đây có thể là dung mạo của một con người sao? Đây… đây
là dung nhan của một đứa trẻ chưa đến năm tuổi sao? Không thể tin được, cũng
không cách nào tin được. Mấy vị thị nữ đang rót rượu cho quan khách giờ phút
này cũng quên mất nhiệm vụ của mình. Rượu trong bầu vẫn tiếp tục chảy, tràn
lan ướt khắp mặt bàn.Đế Nguyệt Long chẳng màng đến những tiếng xôn xao đang
nổi lên bốn phía, cậu nhìn thẳng vào cha mình rồi sau đó, từ từ quỳ xuống, cúi
đầu, phủ phục xuống đất, hai tay chậm rãi đưa sang hai bên. Đế Vũ Phong mở to
hai mắt, Thiên Thủy Linh mở to hai mắt, tất cả những người đã gặp qua Nguyệt
Long đều mở to hai mắt. Cho đến tận bây giờ, Nguyệt Long chưa lần nào hành lễ
với Đế Vũ Phong, mà lúc này, cậu lại dùng tư thế phủ phục đầy thành kính quỳ
xuống trước mặt hắn. Đế Vũ Phong nhìn chằm chằm vào Nguyệt Long, đôi tay hắn
đã bắt đầu có chút run rẩy bởi vì hắn biết dù nó có kính trọng hắn cũng không
bao giờ quỳ xuống trước một ai.

Khi tất cả mọi người ở đây còn chưa kịp tỉnh táo lại, Nguyệt Long đã bắt đầu
cử động. Đầu tiên, cậu chậm rãi đưa tay trái lên, từng chút từng chút một, cho
đến khi cao quá đỉnh đầu, rồi tay phải cũng lặp lại động tác tương tự. Theo
động tác của đôi tay, những tiếng chuông trong trẻo liên tiếp phát ra từ trên
người Nguyệt Long. Mỗi cánh tay của cậu đều đeo một bộ lục lạc. Sau khi tay
phải được giơ lên quá đầu, cả hai bàn tay bắt đầu rung động, Nguyệt Long cũng
từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Đế Vũ Phong.Cậu ngồi
thẳng dậy, tiếng chuông vẫn nối liền nhau vang lên không dứt. Chân trái gập
lại bước lên phía trước làm trụ, kéo theo chân phải, Nguyệt Long đứng lên. Rồi
cậu vòng cánh tay ra sau cổ, đôi chân theo nhịp chuông cũng bắt đầu chuyển
động. Âm thanh trong vắt tiếp tục ngân vang, càng lúc càng nhiều, càng lúc
càng lớn. Thì ra, trên chân Nguyệt Long cũng mang vòng lục lạc.

Những tiếng chuông trong trẻo thanh thoát vang vọng cả bầu trời yến hội. Theo
nhịp chuông ngân vang, thân hình Nguyệt Long cũng bắt đầu chuyển động. Duỗi
hai tay ra, rồi thu tay về, chân chạm đất rồi lại nhảy múa, tiếng chuông không
dừng lại, ánh mắt Nguyệt Long cũng không rời khỏi cha của cậu. Sau đó,cậu giơ
hai tay lên cao, thân thể bắt đầu xoay tròn, càng lúc càng nhanh, tà áo cũng
theo đó mà tung bay phấp phới. Lúc này, Nguyệt Long tựa như tiên đồng sắp sửa
bay lên trời cao. Ánh trăng phủ xuống càng làm cảnh tượng thêm mơ hồ, huyền
ảo. Và khi mọi người tưởng rằng, Nguyệt Long sẽ theo gió bay đi thì cậu bỗng
ngừng xoay, bắt đầu nhảy múa những động tác càng lúc càng phức tạp, rồi lại
xoay tròn, nhảy múa, xoay tròn, nhảy múa…

“Phượng Hoàng Triều Phụng?!” Đột nhiên, một giọng nói đầy kinh hãi vang lên.
Tất cả mọi người, kể cả Đế Vũ Phong, đều nhìn về phía phát ra âm thanh đấy.

“Phượng Hoàng Triều Phụng. Trời ơi, đúng là Phượng Hoàng Triều Phụng rồi, làm
sao có thể… ??!!” Tàng Thư các đại học sĩ Lâm Chi Phong lớn tiếng thốt lên.
Lão không dám tin vào mắt mình.

“Lâm học sĩ, ngươi nói thế là có ý gì?” Đế Vũ Phong trầm giọng hỏi, âm thanh
mang theo vài phần lo lắng.

Thu hồi lại ánh mắt đầy kinh hãi, Lâm Chi Phong quay về phía Đế Vũ Phong, đợi
mình tỉnh táo lại một chút rồi mới trả lời : “Thưa nguyên soái, Lâm mỗ mặc dù
chưa có dịp chứng kiến tận mắt, nhưng trong sách sử đã từng ghi lại, xa xưa có
một điệu vũ tên là Phượng Hoàng Triều Phụng. Tuy được gọi là điệu vũ, nhưng kỳ
thật đó là một loại nghi thức, nghi thức ban phúc lành. Nghe nói nghi thức này
có thể khiến thân thể người được ban tặng càng thêm mạnh mẽ đồng thời người đó
cũng tăng lên được cảnh giới,phá vỡ bình cảnh.’’

“Lâm học sĩ muốn nói, Long nhi lúc này đang nhảy Phượng Hoàng Triều Phụng?”

“Thưa Nguyên soái, đúng là như vậy. Vừa rồi Lâm mỗ không để ý, nhưng động tác,
y phục của Thiếu chủ cùng với những đồ án thêu trên đó hoàn toàn giống hệt như
những gì cổ thư đã ghi lại về Phượng Hoàng Triều Phụng. Cho nên, thần dám
khẳng định, điệu vũ thiếu chủ đang nhảy bây giờ chính là Phượng Hoàng Triều
Phụng.” Lâm Chi Phong kích động nói.

Nghe lời Lâm Chi Phong nói, tất cả mọi người xôn xao, khiếp sợ nhìn thân hình
bé nhỏ đang nhảy múa kia.

“Nếu đã ghi lại, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói hay chứng kiến gì về nó.” Đế
Vũ Phong nghi hoặc hỏi.“Bẩm nguyên soái, theo như những gì sử sách ghi lại,
Phượng Hoàng Triều Phụng có thể gia tăng sức mạnh cả về thân thể lẫn sức mạnh
cho người được ban tặng. Tuy nó là một điệu vũ nhưng không phải ai cũng có thể
nhảy được. Nghi thức này bao gồm những động tác cực kỳ phức tạp được yêu cầu
rất nghiêm ngặt. Mỗi cái bước chân, mỗi chỗ dừng lại đều không thể có sai sót
gì, hơn nữa…” Lâm Chi Phong có chút khó xử nhìn nguyên soái.

“Hơn nữa thế nào!?” Đế Vũ Phong thúc giục hỏi.

“Phượng Hoàng Triều Phụng khi nhảy thì nhìn như phượng hoàng đang giương cánh,
trăm loài chim cùng cất cánh tung bay, nhưng nó cũng đòi hỏi thể lực cùng sự
chú tâm tuyệt đối. Phượng Hoàng Triều Phụng là một nghi thức nhưng đồng thời
nó cũng là một loại hiến tế. Nếu trong khi nhảy múa có gì sơ sẩy, thì người
nhảy có thể bị cắn trả, sinh mệnh cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Cho dù khi nhảy
không có sai sót gì, nhưng thực hiện nghi thức xong, vũ công cũng có thể bị
suy kiệt mà chết. Hơn nữa, một khi đã nhảy thì không thể dừng lại ngang chừng
được. Bởi vậy nó mới được đặt tên là Phượng Hoàng Triều Phụng. Cũng vì thế nên
nó mới dần dần biến mất. Nếu không phải Lâm mỗ đã từng thấy nó ghi trong cổ
thư, thì giờ ta cũng không biết thiếu chủ của quý tộc đang nhảy điệu gì.” Lâm
Chi Phong ánh mắt phức tạp nhìn đứa trẻ vẫn đang nhảy múa.

“Ngươi muốn nói, ai nhảy điệu vũ này rất có thể sẽ chết, hơn nữa cũng không
thể nào ngừng lại giữa chừng được?” Đế Vũ Phong vẫn không dám tin hỏi lại Lâm
Chi Phong.

“Thưa nguyên soái, đúng vậy. Sử sách đã ghi lại như thế.Phượng hoàng triều
phụng chính là một trong những cấm thuật của lĩnh vực Vũ ” Lâm Chi Phong có
chút không đành lòng trả lời.

“Làm sao có thể thế được? Nếu nó chỉ xuất hiện trong cổ thư, vì sao Long nhi
lại biết, nó còn chưa đến năm tuổi.” Đế Vũ Phong lẩm bẩm nói.

“Tướng công…” Thiên Thủy Linh gọi lão công của mình .Nước mắt sắp trào ra. Làm
sao có thể thế được? Long nhi còn chưa đến năm tuổi, hơn nữa nàng có thấy nó
xem qua quyển cổ thư nào đâu, làm sao nó có thể nhảy được điệu Phượng Hoàng
Triều Phụng gì đó được?

Nhìn mắt thê tử của mình đã rưng rưng ngấn lệ, lại nhìn xuống dưới, Nguyệt
Long đã nhảy gần được một canh giờ rồi. Chứng kiến thân hình kia như sắp bay
lên không trung, Đế Vũ Phong hoàn toàn tin lời Lâm Chi Phong. Lúc này hắn vô
cùng hối hận, nếu biết Long nhi sẽ làm như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không để nó
tham dự yến hội tối nay vì con hồ ly nhỏ này luôn liều mạng để bảo vệ thân
nhân của mình, nó biết bình cảnh của hắn sắp tới nên mới như vậy. Dưới đài
,Nguyệt Long dường như quên hết tất cả chỉ còn biết nhảy múa. Rồi động tác từ
từ chậm lại, đôi tay vẫn đang rung động, Nguyệt Long từng bước, từng bước một
đi lên đài, đến gần Cha mình. Cậu chậm rãi di chuyển vòng quanh hắn, tiếng
chuông trong trẻo ngân vang từng chút một khắc sâu vào trong tim hắn.Chả lẽ
đứa con này muốn làm mình lo lắng quá mà chết hay sao. Nhìn hành động của
Nguyệt Long, Lâm Chi Phong vẻ mặt càng thêm xác định, đôi mắt Đế Vũ Phong bắt
đầu đỏ lên.

Từ sau khi lên đài, Nguyệt Long vẫn nhìn Đế Vũ Phong chăm chú, dường như định
đem tất cả năng lượng trong thân thể nó vào người cha của mình. Mà theo nhịp
chuông ngân vang, Đế Vũ Phong cũng cảm thấy có cái gì đó đang cuồn cuộn chảy
vào trong cơ thể mình.

Sau khi đi ba vòng xung quanh cha mình, Nguyệt Long lại đi xuống, lập lại
những động tác trước đó.

“Tướng công làm sao bây giờ… Long nhi đã nhảy gần hai canh giờ rồi!” Thiên
Thủy Linh lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn. Cho dù không phải Phượng Hoàng
Triều Phụng đi nữa thì nhảy liên tục hai canh giờ, ngay cả người lớn cũng
không thể nào trụ được.

Đế Vũ Phong không nói gì cả, mà chỉ lặng yên quan sát Nguyệt Long . Tầm mắt nó
vẫn chưa lúc nào rời khỏi hắn.

Một lát sau, hắn chậm rãi lên tiếng :

“-Thê tử, Long nhi sẽ không sao đâu. Nàng cứ yên lặng nhìn đi.”

Vẻ mặt cùng giọng nói Đế Vũ Phong lúc này làm người ta có cảm giác, sự kích
động, lo lắng vừa rồi chỉ là ảo giác.

“-Long nhi sẽ không để việc gì xảy ra với mình.Lão bà, chẳng lẽ nàng không tin
con mình sao?”

Nghe trượng phu của mình nói thế, Thiên Thủy Linh chậm rãi nuốt những giọt
nước mắt đang chực tràn ra vào lòng, chăm chú nhìn thân hình bé nhỏ vẫn đang
nhảy múa giữa sân. Đúng vậy, nàng sao có thể quên con nàng là người như thế
nào!? Con tiểu hồ ly nhà nàng sao có thể làm nàng thương tâm được.

Ngay khi Thiên Thủy Linh bắt đầu bình tĩnh trở lại, động tác của Nguyệt Linh
đột nhiên nhanh hơn, hai tay dang ra hướng về phía Cha mình, tiếng chuông bất
ngờ im bặt. Ngay lúc Nguyệt Long dừng lại, Đế Vũ Phong cảm thấy có cái gì đó
đập mạnh vào ngực mình rồi mới trở lại bình thường. Hắn đột nhiên đứng dậy,
rồi lại ngây người nhìn Nguyệt Long lúc này đang thở hổn hển, đôi mắt nhắm
nghiền lại. Ngay khi Đế Vũ Phong đứng dậy, tất cả mọi người ở đây cũng lập tức
đứng lên. Không ai nói gì cả, cũng không ai dám nói gì cả.

Hơi thở dần dần trở lại bình thường, Nguyệt Long buông tay xuống, từ từ mở
mắt. Mọi người tưởng chừng như lại nín thở lần nữa. Tựa như vạn ngàn tia sáng
xua tan đám mây đen dầy đặc, ánh sáng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng rực
rỡ, cuối cùng lòa đi che mắt mọi người. Khi đôi mắt ấy hoàn toàn mở ra, dường
như toàn bộ ánh sáng xung quanh đều bị hút vào trong nó, rồi lại được tỏa ra
mãnh liệt hơn, rực rỡ hơn trước nhiều lần. Phải diễn tả đôi mắt ấy thế nào
đây?

“Phượng Hoàng Triều Phụng, cha, lễ vật của ta.” Thanh âm giọng nói của Nguyệt
Long khiến những kẻ tham dự yến hội đêm nay sau vô số lần kinh hãi lại bắt đầu
náo loạn. Phượng Hoàng Triều Phụng, thật sự là Phượng Hoàng Triều Phụng. Đế
Nguyệt Long sao có thể nhảy được nghi thức đấy. Hơn nữa, mới chỉ năm tuổi mà
hình dáng, thanh âm đã… Cả hội trường gần như điên cuồng.

Không màng đến phản ứng của mọi người, nói xong, Nguyệt Long liếc nhìn cha
mình rồi đi về vị trí của mình. Nhưng mới chỉ đi được một bước, cậu đã gục
xuống, ngất đi.


Vận Mệnh Toàn Năng Đế Chủ - Chương #2