:


Người đăng: Tanlin

Tiểu nhị đứng một bên nhìn mà kinh ngạc vô cùng,cả Vũ Hà cũng kinh ngạc mà
nhìn Văn Tĩnh.

Lúc này Văn Tĩnh đã uống cạn vò rượu thứ hai mà còn chưa gục ngã,chỉ hơi lắc
lư đôi chút,trong khi đó Vương Mãnh đã gục đầu chết dí trên bàn,không còn động
tĩnh,mà gã cũng mới chỉ uống hết một vò rượu mà thôi.

Văn Tĩnh nhìn Vương Mãnh đang ngủ ngon lành,than thở:

- Nhìn tên này xem,có thể vô tư như vậy.Có trò vui liền vui,có rượu liền
uống,uống say liền ngủ,cuộc đời vô lo vô nghĩ đúng là khoái hoạt.

Vũ Hà biết Văn Tĩnh đang nói đến chuyện gì. Tuy trang chủ đang ngồi đây uống
rượu nhìn tưởng như đã hòa mình vào cuộc vui nhưng thực ra đầu óc chẳng để ở
đây mà không lúc nào không suy tính phá giải tình thế bế tắc đang gặp phải.
Cùng là thiếu niên,một bên là Vương Mãnh vô tư tận sức hưởng thụ vui vẻ tuổi
trẻ nên có,một bên là Văn Tĩnh trăm mối ưu tư,thời khắc gồng mình đương đầu
cơn sóng dữ.

Vũ Hà thầm nghĩ nếu cố trang chủ còn tại thế thì trang chủ hiện đã không phải
khổ như vậy.

Văn Tĩnh với tay lấy vò rượu của Vũ Hà rót cho mình một bát đầy,thấy bát của
gã trống không lại tiện tay rót đầy rượu vào bát:

- Lão Hà dường như ta và ngươi chưa từng ngồi uống rượu với nhau lần nào thì
phải? Hôm nay phải uống một trận thống khoái mới được. Hà hà, ta vừa rồi đã
uống không biết bao nhiêu rượu,lão Hà ngươi cho dù tửu lượng có kém nhưng dĩ
dật đãi lao, không có lý nào lại cam chịu làm bại tướng dưới tay ta. Không nói
nhiều nữa,cạn.

Vũ Hà cẩn thận hai tay bưng bát rượu chạm nhẹ vào bát của Văn Tĩnh rồi học
theo hắn ngửa cổ uống cạn.

Hành động và lời nói vừa rồi của Văn Tĩnh đều được gã cẩn thận nhìn vào trong
mắt,ghi ở trong lòng.

Từ lúc ở con hẻm kia,trong nội tâm Vũ Hà đã có nhiều hơn một loại cảm xúc gọi
là xúc động.

Khi đó Vương Mãnh như con hổ dữ,Vũ Hà nguy cấp đến nơi,Văn Tĩnh thế mà không
chút do dự nhảy ra cứu trợ.Mặc dù cuối cùng Vũ Hà bình yên vô sự cũng là do
Vương Mãnh đã nương tay,thế nhưng trang chủ đường đường thân phận chủ nhân lại
không tiếc mạo hiểm ngăn cơn sóng dữ cứu một kẻ thân phận thuộc hạ như gã, tấm
lòng nghĩa khí không thể nghi ngờ.

Lúc mới tới Nghênh Phong Lâu, Vũ Hà theo quy củ đứng hầu một bên thì bỗng
nhiên Văn Tĩnh quay sang nói:" Hà huynh đệ ngươi đứng đấy làm gì,còn không mau
ngồi xuống" Vũ Hà ban đầu là sửng sốt, thời đại này đẳng cấp sâm nghiêm theo
quy củ gã là thuộc hạ không được ngồi cùng bàn,ngang vai ngang vế với chủ
nhân,mãi sau Văn Tĩnh thúc giục mấy lần gã mới nghe lời ngồi xuống.

Vũ Hà đi theo Văn Hùng bao nhiêu năm,thân tín như vậy mà dẫu có công cũng chỉ
được trọng thưởng tiền tài,khích lệ vài câu. Nhưng Vũ Hà bây giờ lại nghĩ gã
sẵn sàng đổi những thứ đó lấy bát rượu đầy mà vừa rồi đích thân Văn Tĩnh rót
cho mình.

Vũ Hà cảm nhận được sự coi trọng của trang chủ đối với gã,có lẽ trang chủ
không chỉ đơn thuần coi gã là một tên thuộc hạ cho nên mới bất chấp cái quy củ
ngàn năm bất biến kia cho gã ngồi cùng lại cùng nhau uống rượu vui vẻ thân
tình như huynh đệ.

Có lẽ phải là người của thời đại này,thấm nhuần tư tưởng văn hóa lễ giáo phân
chia đẳng cấp sâm nghiêm đã ăn sâu vào máu thịt của người thời đại này, ngươi
mới hiểu nổi những suy nghĩ trong lòng Vũ Hà bây giờ. Hành động đề cao "bình
đẳng" theo luân lý xã hội hiện đại của Văn Tĩnh ở thời này quả thực là hành
động kinh tâm động phách ,đề cao chữ "tình" lên trên cả chữ "lễ". Mà con người
vốn là động vật tình cảm cho nên dùng tình cảm chân thành là dễ đánh động nội
tâm người khác nhất.

Một bát rượu lớn nữa vào bụng, Vũ Hà cảm giác say ngày càng mạnh. Lúc trước bị
cuộc tỉ thí của hai người kích thích khiến gã ngồi một bên cũng hứng chí bừng
bừng uống liền mấy bát,lúc này mặt đã đỏ như gấc. Gã cúi đầu cố giữ cho giọng
của mình không lạc đi:

- Thuộc hạ vô năng,phụ sự tín nhiệm của trang chủ. Lúc dầu sôi lửa bỏng như
thế này mà lại không giúp sức được gì.

Văn Tĩnh lắc lư cười nói lèm bèm:

- Khà khà, không nói những chuyện không vui...Hôm nay bỏ hết lo lắng ngoài
cửa chỉ tập trung uống rượu... Đến,ta muốn say, say quên trời quên đất...

Vũ Hà nhìn mà thương tâm,mắt rơm rớm, thường ngày trang chủ phải chịu áp lực
nặng nề như thế nào mà khiến hôm nay say rượu thất thố như thế. Gã đấm bàn
hung tợn nói:

- Con chó già Chu Vũ khốn kiếp. Nếu không nhờ năm xưa cố trang chủ cứu lão
một mạng rồi nâng đỡ liệu lão có ngày hôm nay. Thế mà giờ đây cố trang chủ vừa
mất,lão đã quay lưng cắn trả, hãm hại trang chủ. Đúng là loại súc sinh bất
trung bất nghĩa.

...

Trời về chiều, gió mát thổi qua tầng cao nhất Nghênh Phong Lâu,xua bớt phần
nào mùi rượu nồng nặc nơi đây.

Vương Mãnh đã tỉnh,hay nói đúng hơn là từ trước đến giờ gã vẫn thức chỉ là giả
bộ say rượu ngủ gục,bây giờ mới ngồi thẳng lại.

Gã nhìn Văn Tĩnh đang nằm co ro một bên ngủ say như chết còn Vũ Hà ngủ mà vẫn
dựa lưng vào tường bảo trì tư thế sẵn sàng nhảy lên lao ra bảo vệ chủ nhân.

Vương Mãnh hừ nhẹ một tiếng, gã và Văn Tĩnh vốn không quen không biết nhưng
vừa gặp Văn Tĩnh đã buông lời khích bác,tìm cách chọc tức gã để gây sự chú
ý,từ lúc đó gã đã biết Văn Tĩnh có ý đồ gì đó với mình, đối với một tên văn
nhược thư sinh như vậy Vương Mãnh chả ngại gì không phối hợp theo để xem hắn
có chiêu trò gì.

Đến khi biết mình không đấu rượu lại Văn Tĩnh gã dứt khoát giả vờ say gục để
trốn tránh.Uống thêm thì say thật mất,mà Vương Mãnh cần phải duy trì tỉnh
táo,giang hồ hiểm ác a. Nhận thua thì mất mặt quá cho nên cứ làm như vậy là
thượng sách.

Bởi thế Văn Tĩnh và Vũ Hà trò chuyện gã nghe từ đầu đến cuối, cũng bởi thế gã
mới biết thực ra Văn Tĩnh có ý đồ gì.

Gã uống cạn một bát rượu,hung hăng nhìn Văn Tĩnh:

- Muốn cầu ta đối phó cái tên Chu Vũ đó giúp ngươi phải không? Mẹ kiếp mặc dù
biết là bị ngươi lợi dụng,nhưng nếu như lão già kia đúng như lời gã hộ vệ
ngươi nói thì quả thực làm sao có thể để yên cho tên súc sinh đó đắc chí làm
xằng làm bậy như thế được!

Nếu bây giờ Văn Tĩnh có tỉnh mà nghe được lời này nhất định sẽ vỗ tay tán
thưởng :" Đúng là phong phạm hiệp khách,ghét ác như cừu,ngưỡng mộ,ngưỡng mộ."

Máu "hiệp khách" đang tác oai tác quái trong ng ười Vương Mãnh, gã từ nhỏ đã
sống trong bầu nghĩa khí giang hồ,thấm nhuần tư tưởng nghĩa hiệp mà lớn
lên,lần này xông pha giang hồ cũng là vì muốn thỏa chí bình sinh làm hiệp
khách vạn người kính phục. Bây giờ gặp chuyện bất bình làm sao có thể làm ngơ
như không thấy.Hiệp khách là gì,hiệp khách chính là gặp chuyện bất bình lập
tức rút đao tương trợ,câu này Vương Mãnh luôn luôn tâm niệm trong lòng.

Vương Mãnh đứng dậy bĩu môi từ trên cao chỉ chỉ Văn Tĩnh:

-Ngươi là kẻ yếu, quá yếu ớt a... Nhờ ta giúp đỡ sao... Haiz...Ai bảo ta là hiệp khách,gíup đỡ kẻ yếu đánh kẻ ác là việc phải làm...

Gã bước đi được mấy bước lại quay lại nhìn hai vò rượu trống không trên bàn
của Văn Tĩnh lẩm bẩm nói :

- Sao tên đó tửu lượng lại có thể ghê gớm như vậy.

Nói xong gã phất chắp tay sau lưng ung dung rời đi...

...

Chu Vũ lão già này đã ngoài năm mươi nhưng bản tính tham hoa hiếu sắc, lão mua
gái lầu xanh về làm thị thiếp để hưởng dụng thì cũng thôi đi,đằng này còn dụ
dỗ cả vợ của thuộc hạ.

Lúc này Chu Vũ chòm râu bạc lấm tấm mồ hôi đang hì hục cày cuốc trên
giường,bên dưới là một phụ nhân trắng nõn đẫy đà nhắm mắt nằm yên mặc cho lão
tận tình dày vò. Không biết nàng ngoan ngoãn như vậy là đang cam chịu hay
hưởng thụ,chỉ biết rằng trượng phu nàng vốn là thuộc hạ của Chu Vũ lúc này
đang nằm co ro thao thức một mình ở nhà.

Chu Vũ đang hùng hục sắp leo đến đỉnh Vu Sơn thì bỗng nhiên ngoài cửa nghe
tiếng thuộc hạ kêu la:

- Trang chủ,có kẻ đột nhập,hiện đang bị chúng thuộc hạ vây hãm ở sảnh đường.

Chu Vũ tức giận gầm lớn:

- Không biết bắt hắn lại giam giữ mai bẩm báo sau hay sao?

Tên thuộc hạ ấp úng:

-Bẩm tên này võ công cao cường bọ thuộc hạ chưa bắt giữ được. Hắn nói chỉ cần trang chủ xuất hiện sẽ bó tay chịu trói.

Chu Vũ nghe thế lấy làm lạ vội mặc quần áo qua loa rồi đi ra theo thị vệ tới
sảnh đường,bỏ mặc phụ nhân lõa lồ ôm mặt khóc nức nở trong phòng.

Vừa tới sảnh đường thì thấy đám thuộc hạ đang vây quanh kẻ đột nhập. Tên này
quả thực coi trời bằng vung, đột nhập nhà người ta nhưng không thèm bịt mặt
giấu dung mạo,gã không sợ ghi thù cho dù có thoát được thì danh tính cũng bị
khơi ra hay sao. Gã lại chỉ tay không mà vào,thế mà bên cạnh đang nằm mấy tên
hộ vệ tay đao tay kiếm nằm rên la.

Chu Vũ tức giận quát lớn:

- Xông cả lên cho ta, bất kể giá nào cũng phải bắt được tên này.

Bọn thuộc hạ còn chưa kịp xông lên,tên đột nhập đã xua tay la lên:

- Không cần phải vội,ta đã nói chỉ cần trang chủ các ngươi xuất hiện thì sẽ
tự động bó tay chịu trói.

Gã lại cười hì hì nói:

-Chu Vũ ngươi không hỏi ta là ai hay sao? Vậy để ta tự giới thiệu vậy, ta là Vương Mãnh, cháu nội của ông ta, ấy ấy đừng nóng, ông ta là Vương Bá các ngươi có biết không.

Lũ thuộc hạ đang xông lên nửa chừng bỗng khựng người lại,Chu Vũ vẻ mặt đang
tức giận bỗng ngây ra rồi biến thành khó coi đến cực điểm...

...

Trong sảnh đường đèn thắp sáng trưng, Vương Mãnh ngồi vắt chân chữ ngũ trên
ghế, trên bàn có một chén trà thơm và một đĩa hoa quả,gã cứ tiện tay lấy hoa
quả trong đĩa cho vào miệng ăn ngon lành.

Chu Vũ ngồi trên ghế bên kia,lão ngồi ngay ngắn như pho tượng,mắt nhìn mũi,mũi
nhìn tâm. Thế nhưng trong nội tâm lão đang giận dữ ghê gớm, Vương Mãnh đột
nhập vào nhà lão,đả thương thuộc hạ của lão,bây giờ còn có thái độ vô lễ như
vậy bảo sao không giận dữ cho được. Thế nhưng,lại thế nhưng, giận thì cũng để
làm gì, Vương Mãnh chẳng là gì,cái là gì chính là ông của gã, Vương Bá. Chỉ
cần ấu hổ Vương Mãnh rụng một sợi lông, như vậy hãy chờ đón cơn thịnh nộ của
lão hổ Vương Bá đi, so với lão hổ Vương Bá,Chu Vũ chỉ là bọn chồn cáo tép riu
bị một vả liền chết.

Chu Vũ cười nói:

- Không biết thiếu hiệp đến tệ trang đêm hôm khuya khoắt là có việc gì?

Vương Mãnh cười nói:

- Đương nhiên là có việc,nhưng ta không nói cho ngươi biết đâu.

Chu Vũ cố giữ vẻ mặt ôn hòa:

- Thiếu hiệp đã đến tệ trang,nếu có việc không tiện nói bây giờ vậy mời thiếu
hiệp nghỉ lại,ngày mai nói cũng được,ta đã sai bọn thuộc hạ quét dọn an bài
phòng ngủ cho thiếu hiệp rồi.

Vương Mãnh phất tay:

-Ta ngủ ở đây làm gì,ta có nhà đương nhiên sẽ về nhà ngủ. Chỉ là đang chờ người đến đón ta thôi.

Chu Vũ hỏi:

- Chờ ai tới đón?

Vương Mãnh cười lớn:

- Chờ ông nội ta tới đón!

Gã vừa dứt lời bên ngoài chợt có tiếng quát:

-Ai,nửa đêm bổn trang không tiếp khách...

Tên kia chưa kịp nói xong đã kêu hự một tiếng rồi có tiếng nguời ngã huych
xuống đất.

- Ồn ào,lão phu thích đến liền đến ai cản được sao?

Lại có tiếng hộ vệ chạy rầm rập tới nhưng ngay sau đó lại liên tiếp vang lên
tiếng kêu la,tiếng binh khí rơi,tiếng cơ thể người ngã xuống đất ầm ĩ.

Tiếng ồn bên ngoài dứt thì trong sảnh đường cũng xuất hiện một người,một lão
già râu tóc bạc phơ,thể trạng cao lớn khiến người ta có cảm giác áp bách như
đứng trước núi. Lão cười nói sang sảng:

- Mãnh nhi,sao muộn rồi mà ngươi còn ở đây làm gì?

Chu Vũ vội vã đứng lên :" Vãn bối kính chào Bá tiền bối..." còn chưa nói xong
đã bị đánh văng sang một bên,ôm ngực ho khan.

Vương Mãnh chạy tới cười nói:

- Cháu đến đây là muốn được chiêm ngưỡng bản mặt của tên tiểu nhân bất trung
bất nghĩa đệ nhất võ lâm.

Vương Bá vuốt râu cười nói:

- Ồ không biết hắn tiểu nhân bất trung bất nghĩa như thế nào?

Vương Mãnh bèn kể lại những việc mà hôm nay gã âm thầm điều tra về Chu Vũ,nghe
Văn Tĩnh và Vũ Hà nói là một chuyện,gã đương nhiên phải kiểm tra xem thực hư
thế nào,không ngờ dụng tâm tìm hiểu lại phát hiện lão già này lại đáng ghê tởm
đến thế.

Vương Bá nghe xong mặt như sương lạnh quay sang nhìn Chu Vũ:

- Huynh đệ của ngươi lúc sống có tình có nghĩa, thế mà bây giờ ngươi chẳng
những không cảm ân mà báo đáp lại quay sang bắt nạt con thơ của huynh đệ. Vợ
của thuộc hạ mình ngươi cũng không tha. Loại bất trung bất nghĩa như ngươi ta
hổ thẹn đứng cùng trong võ lâm. Đánh ngươi quả thực làm bẩn tay ta. Mãnh nhi
chúng ta đi...

Chu Vũ nhìn theo bóng lưng hai ông cháu Vương Bá đi khuất,mãi lúc lâu sau mới
dám giận dữ thét lên:

-Người đâu lôi chân chó của bọn họ vệ gác đêm hôm nay ra đánh què hết cho ta!

...

Tin tức Hổ Lực Vương Vương Bá nửa đêm xông vào nhà kể tội Chu Vũ ngay ngày hôm
sau không cánh mà bay. Vương Bá nổi tiếng nghĩa hiệp,võ công lại cao cường cho
nên uy vọng trong võ lâm cực cao,không ai không tin lời lão nói. Người trong
giang hồ xưa nay đa phần sống trọng nghĩa khí,lập tức ai ai cũng thóa mạ Chu
Vũ không bằng súc sinh.

Chu Vũ từ đây coi như không còn mặt mũi nào đứng chân trong võ lâm,thân bại
danh liệt.


Vạn Mai - Chương #6