Người đăng: Tanlin
Cái gì gọi là hiệp? Hiệp chính là "thấy chuyện bất bình lập tức rút đao tương
trợ".
Có một nhóm người thời cổ đại,chuyên lấy lời này làm phương châm sống,bọn họ
tự xưng mình là hiệp khách.
Trong phim ảnh kiếm hiệp,thông thường mỗi khi kẻ yếu bị kẻ mạnh ức hiếp chính
là lúc hiệp khách xuất hiện. Hiệp khách luôn luôn lên đài mang theo hào quang
chính nghĩa sáng chói.
"Kẻ ác" Văn Tĩnh,nhìn thế nào cũng giống một tên xú công tử ,bên ngoài thì hào
hoa,lịch lãm nhưng tận sâu bên trong lại thối hoắc không ngửi nổi.
Tên xú công tử này cậy thế làm càn,quen thói ức hiếp dân lành,gặp một đôi
huynh muội lương thiện lấy mãi võ làm kế mưu sinh, thấy bọn họ cực nhọc góp
nhặt từng đồng tiền thưởng của đám đông hiếu kì đã không rủ lòng thương giúp
đỡ thì thôi lại còn xen ngang phá phách. Đã thế tên xú công tử này còn ép buộc
hộ vệ của mình mang võ học chân chính ra làm trò vui ghẹo người,nhìn gã hộ vệ
kia thấy thế nào cũng giống người tốt nhưng cũng vì sợ oai của chủ nhân mà
phải cắn răng tiếp tay cho cái ác.
Đến nước này thì hiệp khách đã không chịu nổi nữa,quyết định phải ra tay dạy
cho tên ác công tử kia một bài học nhớ đời. Nếu lấy thân phận bàng quan mà xen
vào thì thế nào cũng bị tên xú công tử kia vặn vẹo:" Ngươi là người ngoài xen
vào việc của chúng ta làm gì?" cho nên hiệp khách quyết định lấy thân phận là
sư huynh của đôi huynh muội đáng thương kia.
"Hiệp khách" vừa lên tiếng đám đông lập tức dạt ra hai bên nhường lối. "Hiệp
khách" hai tay khoanh trước ngực bước vào giữa sân,ánh mắt mang theo nồng đậm
khinh bỉ nhìn về phía Văn Tĩnh.
Gã quay sang hai sư huynh muội mãi võ đang ngẩn ngơ đứng một bên,nhẹ nhàng
nói:
- Sư đệ,sư muội các ngươi không việc gì phải đi. Nơi này đã có ta,ta sẽ dạy
dỗ cho những kẻ hợm hĩnh phách lối một bài học.
Gã lại đổi tư thế chắp tay sau lưng,dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống ngó
Văn Tĩnh:
- Tại hạ Vương Mãnh,là sư huynh của hai vị đệ muội đây. Sư đệ mới nhập
môn,học nghệ chưa tinh cho nên vừa rồi một chiêu "khai sơn phá thạch" biểu
hiện còn kém cỏi. Các hạ coi làm bẩn mắt vậy tại hạ thân làm sư huynh xin được
thay sư đệ biểu diễn lại bồi tội các hạ.
Văn Tĩnh âm thầm cười to, nhìn hai vị sư đệ sư muội của ngươi xem, bọn họ đang
trố mắt nhìn ngươi như nhìn người ngoài hành tinh, đồng môn quen thuộc lại
dùng ánh mắt xa lạ như thế nhìn nhau hay sao,ngươi coi ở đây mọi người là kẻ
ngốc không nhận ra bọn ngươi chẳng liên quan dây mơ rễ má gì với nhau hay sao.
Kể từ lúc Vũ Hà hướng Văn Tĩnh thì thầm mấy câu rồi đánh mắt về phía gã "hiệp
khách" này, Văn Tĩnh đã để mắt đến gã. "Hiệp khách" này tuổi còn rất trẻ,Văn
Tĩnh đoán chừng cũng chỉ xấp xỉ tuổi hiện giờ của hắn,vậy thế nhưng không
giống Văn Tĩnh vô danh tiểu tốt,người ta chính là Vương Mãnh.
Có thể cái tên Vương Mãnh ít người biết đến thế nhưng danh xưng Hổ Lực Vương
Vương Bá thì trên giang hồ không ai là không biết,kể cả kẻ mới chập chững bước
chân vào giang hồ cũng phải biết. Vương Bá một đôi hổ trảo hung mãnh bá đạo là
cao thủ trong cao thủ của võ lâm,danh hiệu Hổ Lực Vương là do đánh khắp giang
hồ mà có. Mấu chốt là Vương Mãnh chính là cháu nội của Vương Bá.
Văn Tĩnh để ý thấy tên Vương Mãnh này mới đầu cũng giống như hắn chỉ là hiếu
kì muốn xem đôi huynh muội mãi võ biểu diễn mà thôi. Khi tiểu cô nương kia
biểu diễn khinh công gã còn miễn cưỡng vỗ tay tán thưởng một chút,đến phần
biểu diễn của tên sư huynh con gấu kia thì gã bĩu môi không che giấu vẻ xem
thường. Võ học gia truyền nhà gã lấy ngoại công cương mãnh mà nổi danh,cho nên
trong mắt không coi "khai sơn phá thạch" của tên sư huynh kia vào đâu cũng
phải.
Lúc này Văn Tĩnh vẫn không quên bảo trì phong độ công tử,xoẹt một tiếng mở ra
quạt giấy khẽ phe phẩy. Hắn đang định lên tiếng nói chuyện thì tên Vương Mãnh
đã có hành động cắt ngang.
Vương Mãnh chợt đi tới dùng chân nhẹ nhàng hất một hòn đá bay lên,trong lúc
mọi người đang ngạc nhiên không biết gã định làm gì thì gã vung tay phải ra
nhanh như chớp chụp tới hòn đá. Răng rắc thanh âm rợn người vang lên,chỉ thấy
hòn đá mới đó còn nguyên vẹn lúc này đã hóa thành một nắm đá vụn trên không
trung rồi rào rào rơi xuống đất.
Văn Tĩnh nghe tiếng Vũ Hà thì thầm đằng sau "Thật lợi hại Hổ Trảo Công!"hắn
dường như còn nghe được tiếng nuốt nước bọt đánh ực của gã.
Vương Mãnh ánh mắt không che giấu được vẻ kiêu ngạo,mở miệng nói láo:
- Đây mới chân chính là "khai sơn phá thạch" của sư môn ta. Hi vọng không làm
bẩn mắt các hạ.
Hai huynh muội mãi võ mắt trợn trừng muốn rớt ra ngoài,về phần đám đông xung
quanh không nghe thấy một tiếng động.
Văn Tĩnh cười nhạt,tên Vương Mãnh này nói năng ra vẻ khiêm tốn nhưng thái độ
ngạo mạn đáng đánh không thèm che giấu,gã lấy võ công gia truyền đại danh đỉnh
đỉnh Hổ trảo công ra khoe khoang thì còn ai nói được gì. Văn Tĩnh lại không
cho gã được đắc ý khoe mẽ.
Hắn mặt không biểu tình chắp tay nói:
- Võ công của quý phái quả thực vô cùng lợi hại!
Nói xong phất tay áo xoay người liền muốn rời đi.
Hắn chưa kịp đi sau lưng lập tức vang lên giọng nói lạnh nhạt của Vương Mãnh:
- Các hạ khoan hãy đi!
Văn Tĩnh chậm chạp xoay người lại. Vương Mãnh chỉ vào Vũ Hà:
- Vừa rồi vị huynh đệ này võ công cũng không tệ! Người như vậy mới chỉ là
thân phận hộ vệ của các hạ,như vậy chẳng phải nói các hạ võ công còn cao siêu
hơn nhiều lắm. Tại hạ vừa rồi bêu xấu hiển lộ võ học sư môn,phải chăng hiện
giờ các hạ cũng nên thể hiện một chút để cho kẻ hèn này được mở rộng tầm mắt.
Văn Tĩnh bật cười ha ha,phe phẩy quạt giấy:
- Ta trước giờ cũng không được bái sư học nghệ ở danh môn đại phái nào,cũng
chỉ có một chút võ học gia truyền thô thiển mà thôi,không đáng nhắc đến.
Vương Mãnh cười nhạt:
- Không cần khiêm tốn!
Văn Tĩnh xòe bàn tay ra cười nói:
- Các hạ xem,bàn tay ta mảnh khảnh thế này,chụp vào hòn đá cứng nhắc kia thì
khẳng định đau lắm. Ta chỉ dám đứng từ xa không chạm tay vào cũng khiến hòn đá
vỡ nát có được hay không?
Vương Mãnh vừa nghe vội đứng thẳng lưng,hít sâu một hơi:
- Cách không chưởng?
Trong truyền thuyết võ lâm có một môn võ công thần kì, khi thi triển có thể từ
xa dùng chưởng lực đánh nát một vật, danh xưng là "cách không chưởng". Người
luyện được môn võ công này có thể coi là võ thần,đã đi đến chung cực của võ
học trong thiên hạ. Tuy giang hồ chỉ nghe nói có một môn võ công ghê gớm như
vậy chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt,nhưng ai ai cũng tin tưởng đã có truyền
thuyết thì tức là đã từng có tồn tại thật.
Vương Mãnh đã nghe nhiều lần đến truyền thuyết này,từ trước tới giờ ngoài
miệng thì nói không tin nhưng trong nội tâm lại tò mò ngứa ngáy ghê gớm. Thế
gian liệu có một môn tuyệt thế võ công như vậy thật hay không?
Vương Mãnh từng mơ màng tưởng tượng,giả sử gã có được võ công như vậy,lúc đánh
nhau chẳng phải chạm tay vào đối phương,chỉ việc đứng từ xa quơ tay chụp một
cái,kẻ địch lập tức lăn đùng ra chết ngắc...
Lúc này đây, vị thiếu niên công tử đang đứng trước mặt gã trong lời nói có ẩn
ý rằng hắn biết tuyệt học"cách không chưởng". Vị công tử này rất trẻ
tuổi,trông có vẻ giống kẻ bịp bợm hơn...thế nhưng Vương Mãnh còn nhớ ông nội
gã đã từng nhiều lần nghiêm nghị căn dặn, nhân tài võ học trong thiên hạ nhiều
lắm,nhiều như sao trên trời,lại càng nhiều ngọa hổ tàng long,tuyệt đối không
được nhìn vẻ bề ngoài mà đã vội coi thường người khác...
Văn Tĩnh mặc kệ Vương Mãnh đang thả hồn đi đâu,cũng không nói nhiều nữa. Hắn
phân phó Vũ Hà mang ra một hòn đá đặt cách xa hắn năm bước. Vương Mãnh vội
vàng tỉnh lại,thở mạnh cũng không dám,mắt hết nhìn chằm chằm vào tay Văn Tĩnh
lại quay sang nhìn chằm chằm vào hòn đá,về sau gã thấy đứng gần như vậy tầm
mắt khó nhìn được toàn cảnh lại vội vàng bước lùi ra xa một chút.
Văn Tĩnh quát to "Xem chiêu!" trong ánh mắt chăm chú của mọi người,tay phải
nhẹ nhàng vung ra phía trước,chỉ nghe ống tay áo phần phật một tiếng,hòn đá
cách xa năm bước lập tức vỡ thành nhiều mảnh.
Vương Mãnh còn chưa kịp nhìn rõ ràng, tuyệt thế võ công xuất thế lẽ nào lại
đơn giản,không chút kích thích giống như trong tưởng tượng như vậy. Gã trừng
mắt nhìn hòn đá một lát bỗng nhiên gầm lên:
- Ngươi dùng ám khí!
Mọi người nghe Vương Mãnh la lối,vội tập trung nhìn kĩ,giữa trung tâm khối đá
vỡ lộ ra ba cây cương châm to bằng cây kim khâu da.
Chuyện này rất dễ lí giải,loại ám khí cương châm này rất cứng,mà mũi lại nhỏ
cho nên lực lượng tác động lên hòn đá đều súc tích vào một điểm,tự nhiên sức
phá hoại được gia tăng mạnh mẽ. Và lại vì không tiếp xúc trực tiếp,không lo
lắng bàn tay bị thương cho nên có thể dùng hết sức mà đánh ra.
Văn Tĩnh mỉm cười nói:
-Tại hạ chỉ nói không chạm tay vào,chứ đâu có nói sẽ không dùng ám khí.
Hắn nói xong mặc kệ Vương Mãnh còn đang sững sờ về sự vô sỉ của mình liền cười
đối với Vũ Hà nói:
- Chuyện ở đây đã xong,chúng ta đi!
Lần này là hắn dứt khoát đi thật, tựa như thong dong mà thực ra bước đi rất
nhanh. Đi chậm là lại có phiền toái lớn,cho nên không nhanh không được.
...
Văn Tĩnh và Vũ Hà lại tiếp tục đi dạo phố,nhưng khi rẽ vào một con hẻm nhỏ thì
phiền toái đã kịp đuổi tới.
Văn Tĩnh mỉm cười chắp tay nói với Vương Mãnh đang đứng chắn phía trước:
-Các hạ có thể nhường đường cho chúng ta đi qua được không?
Vương Mãnh phất phất tay:
- Được chứ,đương nhiên là được. Ta chỉ là đứng ở đây muốn nhìn kĩ lại một
chút bản mặt của kẻ vô sỉ đệ nhất thiên hạ mà thôi.
Vũ Hà nổi giận gầm lên:
- Không được sỉ nhục chủ ta!
Gã vượt lên trước Văn Tĩnh lao vào Vương Mãnh. Vương Mãnh cười ha hả ung dung
tiếp đón.
Sự thực chứng minh Vũ Hà không phải là đối thủ của Vương Mãnh.Vũ Hà chỉ có đòn
đánh đầu tiên được coi là có tính công kích còn đâu về sau toàn phải chật vật
phòng thủ.
Vương Mãnh đạp một cước khiến Vũ Hà loạng choạng lùi về sau,gã quát lên một
tiếng năm ngón tay cong cong như móc câu chụp về phía Vũ Hà.
Văn Tĩnh đứng đằng sau thầm kêu hỏng bét,đó chính là hổ trảo công. Vũ Hà tình
trạng thế kia chắc chắn không kịp tránh né. Văn Tĩnh vội vàng nhảy lên chắn
trước Vũ Hà,vung nắm đấm về phía Vương Mãnh.
Vương Mãnh thế mà nhanh như cắt thu tay,lại vung chân đá vào ngực Văn Tĩnh rồi
mượn lực nhảy lại phía sau. Văn Tĩnh liên tiếp lùi lại mãi đến khi va vào Vũ
Hà đứng đằng sau mới dừng lại được,may nhờ có gã đỡ lại mới không ngã xõng
xoài,trước ngực cảm giác đau đớn.
Vương Mãnh cười nói:
-Ngươi biết hổ trảo công của ta lợi hại cỡ nào không?
Văn Tĩnh đáp:
-Biết. Tan vàng nát đá.
Vương Mãnh lại cười:
- Biết mà vẫn dám đón đỡ. Sợ tên hộ vệ của ngươi bị ta đả thương sao.
Hừm,cũng coi như là có chút nghĩa khí.
Gã phất phất tay:
-Ta lúc đầu còn thắc mắc vì sao gã hộ vệ của ngươi một mực trung thành như vậy,xem ra ngươi làm người cũng không tệ. Xem biểu hiện vừa rồi của ngươi ta coi như bỏ qua chuyện lúc trước ngươi vô sỉ lừa gạt ta.
Văn Tĩnh lạnh nhạt đáp:
-Đó không phải là lừa gạt. Đó là ta dùng mẹo,ngươi ngu si cho nên không biết.Ngươi thích đấu dũng nhưng ta thích đấu trí thì sao?
Vương Mãnh đã xoay người định rời đi vừa nghe lời này lập tức xoay người lại
giận dữ:
- Đấu trí? Ngươi biết võ công không so được với ta nên dùng thủ đoạn lừa gạt
ta. Mẹ nó,ngươi ngoài biết dùng thủ đoạn lừa gạt ra thì còn bản lĩnh chó má gì
mà dám mở mồm ra nói so đấu với lão tử?
Văn Tĩnh cười nhạt:
-Ngươi sai!Ta ngoài đấu trí thắng ngươi,còn một môn bản lĩnh so đấu chắc chắn đánh bại ngươi,đó chính là đấu rượu.
...
Văn Tĩnh,Vũ Hà và Vương Mãnh cùng ngồi vây quanh một chiếc bàn trên tầng cao
nhất của Nghênh Phong Lâu. Nghênh Phong Lâu là tửu lâu nổi danh bậc nhất trấn
Vĩ Hà.
Món ăn ngon thì không cần phải bàn, Nghênh Phong Lâu dùng rượu mà nổi danh,
chỉ cần tửu khách có thể gọi tên được bao nhiêu loại rượu thì lập tức có tiểu
nhị mang lên bấy nhiêu loại rượu,còn là hàng thượng phẩm.
Văn Tĩnh đập bàn quát lớn:
-Tiểu nhị!
Lập tức có một gã tiểu nhị mắt dơi tai chuột lao đến như một tia chớp,con mắt
tinh đời của tiểu nhị vừa nhìn liền biết gặp phải công tử nhà giàu. Gã không
thèm để bụng biểu hiện phách lối của Văn Tĩnh,đại gia nha phách lối một tí
cũng không sao,miễn là lát nữa có tiền thưởng hậu hĩnh là được.
Tiểu nhị mau mắn đáp:
- Có tiểu nhân!
-Mau mang ra cho chúng ta năm vò Nữ Nhi Hồng!
- Có ng ay,thưa công tử!
- Nhớ,phải là loại mạnh nhất!
-Xin vâng!
Tiểu nhị lại lui đi nhanh như một làn khói.
Nữ nhi hồng loại rượu này dùng Nữ nhi để xưng tên. Mà nữ nhi trong thiên
hạ,muôn kiểu muôn dạng,muôn màu muôn vẻ,chính bởi vậy rượu Nữ nhi hồng cũng
không chỉ có một loại hương vị,đối chiếu mỗi một vẻ của nữ nhi mà định ra một
loại hương vị tương ứng.
Có dạng nữ nhi dịu dàng ôn nhu như gió xuân,cho nên tương ứng có loại nữ nhi
hồng êm ái ngọt ngào dẫn dụ người ta say lúc nào không biết,chính là loại rượu
Văn Tĩnh đã từng thưởng thức. Lại có dạng nữ nhi lạnh lùng,lãnh diễm như băng
tuyết,vì thế tương ứng có loại nữ nhi hồng lúc mới đầu uống vào cay đắng khó
chịu,nhưng nếu đã uống quen sẽ thấy vị rượu thực ra cũng không khó tiếp nhận
như vậy,cho đến khi say rồi mới phát hiện ra hương vị rượu biến hóa nghiêng
trời lệch đất,trở nên đặc biệt nồng nàn khiến người ta kinh ngạc rồi trầm mê.
Nhưng hôm nay Văn Tĩnh quyết định thử sức với loại cô nương có tính cách khi
yêu mãnh liệt nóng cháy như liệt hỏa. Đó chính là loại Nữ nhi hồng có hương vị
mạnh mẽ nhất,trong tửu giới còn có thêm một tên gọi là liệt hỏa tửu.
Văn Tĩnh cười thầm,liệt hỏa tửu tên gọi nghe có vẻ ghê gớm nhưng thực ra cũng
chỉ có hơn ba mươi độ mà thôi,so ra kém rượu ở thời đại hắn mấy con phố.Trước
kia hắn cũng thuộc hàng cao thủ uống rượu cho nên đối với cuộc tỉ thí này hết
sức tự tin.
Văn Tĩnh phân phó tiểu nhị chia một vò Nữ Nhi Hồng cho Vũ Hà nói :
- Hà huynh đệ cứ tự nhiên nhắm rượu trước,tiện thể làm trọng tài cho ta và
Mãnh huynh đây.
Hắn lại quay sang cười nói với Vương Mãnh:
- Trước tạm gọi bốn vò khởi động,sau khi hết đương nhiên sẽ gọi thêm.
Tiểu nhị đứng một bên cười cười, bình thường hai người uống hết hai vò rượu đã
say chết đi sống lại,theo hắn thấy hai vị đại gia đây đơn giản chỉ là muốn
cuộc tỉ thí này tràng diện hoành tráng một chút cho nên mới gọi nhiều rượu như
vậy. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không quên chức trách cười hì hì nói:
- Các vị đại gia cứ yên tâm,hết rượu tiểu nhân sẽ lập tức mang lên, quyết
không làm gián đoạn các ngài thi thố.
Văn Tĩnh cười cười nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Vương Mãnh:
- Chúng ta bắt đầu ngay chứ?
Hắn lại làm bộ chậc chậc mấy tiếng:
-Dùng sở trường của mình đấu sở đoản của người khác xem ra không được lỗi lạc cho lắm,ta cảm thấy hay là...
Vương Mãnh lập tức đập bàn quát lớn:
- Cảm thấy cái gì? Chẳng lẽ lão tử lại sợ ngươi?
- Hay lắm,vậy thì lập tức bắt đầu!
...