1


Người đăng: Tanlin

Vạn Mai sơn trang.

Hôm nay Vạn Mai sơn trang có đại sự,gia chủ mời rất nhiều khách đến cùng tề
tựu tại đại sảnh bàn việc.

Trong sảnh đường trang trí bày biện nội thất theo phong cách cổ xưa ngồi đầy
người. Ngồi ở chủ vị là một thiếu niên tuổi chừng mười sáu,một thân y phục
trắng tinh,mày kiếm mắt sáng, thần thái không hề có một chút ngây ngô vốn có
của lứa tuổi,trái lại lộ vẻ trầm ổn,ẩn giấu khí thế tựa như lưỡi kiếm sắc đang
nằm trong vỏ.

Người ngồi ở xung quanh trái phải có trung niên,có lão niên nhưng tuyệt nhiên
không có ai cùng lứa tuổi với người thiếu niên kia. Mỗi người quần áo hoa
lệ,sang quý ,toát ra vẻ nghiêm nghị,phong thái lão thành trầm ổn, nhãn thần
sáng quắc, khiến cho người ta chỉ dám đứng từ xa mà kính ngưỡng.

Văn Tĩnh đang ngồi ở chủ vị,bên ngoài thì điềm nhiên nhưng trong lòng lại
không như vậy. Cho tới bây giờ hắn vẫn không hiểu rõ vì sao mình lại ở
đây,hoang đường là vì sao mình từ một người hơn hai chục tuổi thoắt cái biến
thành thiếu niên mười sáu,càng hoang đường hơn nữa là tỉnh dậy sau một giấc
ngủ liền phát hiện bản thân đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Cái tên Vạn Mai sơn trang khiến những ai yêu thích kiếm hiệp liên tưởng ngay
đến một vị kiếm khách nổi tiếng,ưa thích mặc đồ trắng,kiếm pháp siêu phàm
tuyệt thế. Nhưng theo như kí ức trong đầu Văn Tĩnh thì gia chủ đời trước của
Vạn Mai sơn trang không phải họ Tây Môn tên Xuy Tuyết mà là họ Văn-trang chủ,
đồng thời là chủ nhân Vạn Mai tiêu cục,tên họ đầy đủ Văn Hùng.

Văn Hùng tuổi trẻ chu du khắp nơi,bái sư học võ,sau khi thành một thân võ nghệ
bèn an cư ở trấn Vĩ Hà,lập ra Vạn Mai tiêu cục, đặt tên sơn trang của mình là
Vạn Mai sơn trang. Hơn chục năm chăm chỉ gây dựng,Vạn Mai tiêu cục bây giờ đã
có chút quy mô. Những người huynh đệ khi xưa đi theo Văn Hùng,nay đã là thân
phận đường chủ ở tiêu cục,lúc này bọn họ chính đang ngồi ở trong sảnh.

Tổng cộng có tất cả bảy người, trong đó bốn đường chủ của bốn phân đường thành
lập sớm nhất,quy mô nhất là được chú ý nhiều nhất,lần lượt là Thanh Long đường
Thanh Hà, Bạch Hổ đường Bạch Lạc, Chu Tước đường Chu Vũ, Huyền Vũ đường Huyền
Khám.

Gia nhân dâng trà xong, Văn Tĩnh bèn chắp tay hướng về phía tây,vẻ mặt bi
thương nói:

-Tôn phụ cưỡi hạc về trời,di ngôn giao lại cho Văn Tĩnh ta tiếp quản Vạn Mai tiêu cục. Nay tang sự mới xong,ta vốn nên là bỏ hết tục sự chỉ để tang cha,nhưng trước khi đi tôn phụ một mực yêu cầu tang lễ của ông xong phải chiếu theo di ngôn mà làm ngay.

Văn Tĩnh quay xuống nhìn mọi người:

- Vậy cho nên hôm nay đường đột mời các vị thúc bá đến là để bàn về việc này.

Văn Tĩnh nói xong,trong lòng vội vàng kiểm điểm lại xem mình nói có gì sai hay
không, kiểu cách nói chuyện hắn bắt chước theo phim ảnh cổ trang chắc là phù
hợp,ngữ khí cũng ổn,chính hắn cũng ngạc nhiên về khả năng diễn xuất của mình.
Hắn đang sắm vai Văn Tĩnh con trai độc nhất của Văn Hùng,thiếu chủ Vạn Mai sơn
trang.Đến bây giờ mặc dù cảm thấy hoang đường nhưng hắn đã chấp nhận sự thực
rằng mình đã xuyên không,nhập hồn vào thân xác thiếu niên mười sáu tuổi có
cùng tên Văn Tĩnh.

Trong kí ức của Văn Tĩnh, Văn Hùng trước khi chết đã dặn đi dặn lại khi tang
lễ xong xuôi phải triệu tập các vị đường chủ công bố di ngôn của ông ta ngay.
Văn Tĩnh kia lúc đó đương nhiên không hiểu được ẩn ý trong đó,ngay đêm Văn
Hùng mất,có người bịt mặt đột nhập thư phòng vừa vặn bị Văn Tĩnh phát hiện,hai
bên ẩu đả,người bịt mặt trốn thoát còn Văn Tĩnh kia trúng thương hôn mê,thuận
lợi cho Văn Tĩnh hắn đoạt xá.

Hai ngày sau đó, Văn Tĩnh vẫn ngơ ngác với sự cố xuyên không của mình,cũng may
trong mắt người khác lại hiểu lầm rằng hắn đang chìm đắm trong bi thương về
cái chết của cha mình. Mãi đến khi tang lễ kết thúc, Văn Tĩnh mới giật mình
nhớ lại lời dặn của Văn Hùng.

Ảo diệu trong đó khó mà nói hết,nhưng Văn Tĩnh cũng nghĩ thông đã bị vận mệnh
ném lên lưng hổ, vậy thì phải liều mà cưỡi hổ thôi.

Văn Tĩnh nói xong,bên dưới lâm vào trầm mặc một lúc. Người đầu tiên lên tiếng
lại không phải là tứ đại đường chủ, mà là một vị trung niên tên gọi Hắc
Phong,đường chủ Hắc Ngưu đường.

- Thiếu chủ,các vị đường chủ, trang chủ vừa mới tạ thế,phải chăng lúc này đã
bàn chuyện này có hiềm khiến ngoại nhân dị nghị Vạn Mai tiêu cục ta lòng người
lạnh lẽo.

Lời này thật chói tai,rõ ràng là không coi Văn Tĩnh người chủ trì hội nghị vào
đâu.Lập tức Kim Vũ Uy đường chủ Kim Ưng đường đứng lên lớn tiếng phản bác

- Hồ đồ,rõ ràng thiếu chủ đã nói là chiếu theo di ngôn của trang chủ mới phải
làm vậy,ngươi không nghe rõ sao.

Các đường chủ khác vẫn bảo trì im lặng,Thanh Hà,đường chủ Thanh Long đường khẽ
nhướn lông mày.Hắc Phong có lẽ cũng chỉ là con chó săn bị bắt đi đầu dò đường
thôi. Hắc Phong cười khẩy nói:

- Chúng ta đương nhiên tin tưởng trang chủ lúc lâm chung có di ngôn với thiếu
chủ như vậy. Nhưng ngoại giới chắc gì đã tin,miệng đời cay độc a.

Đây là ngầm nói Văn Tĩnh vì thèm thuồng chức vị trang chủ,chẳng kịp đợi cho
cha mồ yên mả đẹp đã vội tìm cách chiếm giữ,lại còn đối bên ngoài bịa đặt di
ngôn.

Kim Vũ Uy nổi giận đập bàn quát:

-Ngươi...

-Đừng cãi nhau nữa,lão Uy bình tĩnh lại đi...

Lúc này đường chủ Chu Tước đường mới chịu lên tiếng. Lão hừ nhẹ nói tiếp:

- Trang chủ vừa mất các ngươi đã định làm loạn hay sao.

Lão vừa lên tiếng Kim Vũ Uy đang giận cũng phải nén lại, còn Hắc Phong thế mà
thành khẩn hướng mọi người xin lỗi. Nhìn qua tràng diện cũng đã thấy được phần
nào uy vọng của tứ đại đường chủ bên trong tiêu cục.

Chu Vũ hài lòng, chắp tay với mọi người lại hướng Văn Tĩnh nói:

- Di ngôn của trang chủ chúng ta đương nhiên nhất nhất làm theo, chỉ là mong
thiếu chủ nhắc lại di ngôn,để ở đây mọi người nghe cho rõ...

Văn Tĩnh máy móc nhắc lại. Chu Vũ lại nói:

-Di ngôn trang chủ như vậy,tin tưởng mọi người xuất phát từ lòng kính trọng với trang chủ sẽ một lòng tuân theo...

Ý tứ vẫn là không coi Văn Tĩnh thiếu chủ vào đâu,chẳng qua là vì nghĩ tới tình
nghĩa với Văn Hùng mới miễn cưỡng chấp nhận.

Tất cả đường chủ đều tự mình lên tiếng đồng ý,hội nghị cứ như vậy liền tan.

Hội nghị cứ như vậy đầu voi đuôi chuột ngắn ngủn kết thúc. Tiếp nhận kí ức của
chủ nhân thân thể cũ,Văn Tĩnh biết đáng lẽ ra hội nghị không phải kết thúc đơn
giản như vậy.

Các đường chủ xác nhận di ngôn xong,cùng nhau tôn Văn Tĩnh là trang chủ đời kế
tiếp,phải xưng hô hắn là "trang chủ", chứ không phải luôn mồm "thiếu chủ".

Sau đó là nghi thức uống rượu thề,các đường chủ thề trung thành và nghe theo
mệnh lệnh của trang chủ đời kế,còn Văn Tĩnh thề đại khái là có phúc cùng hưởng
có họa cùng chịu,quyết không bạc đãi mọi người,sẽ cố gắng dẫn dắt mọi người đi
tới tương lai tươi sáng phía trước vv...vv...

Sau đó các đường chủ báo ra danh tính cùng với phân đường mình phụ trách và bộ
hạ dưới trướng, cái này tuy ai cũng biết nhưng nghi thức vẫn phải có.

Cuối cùng là yến tiệc,mọi người chè chén chúc mừng trang chủ đời kế,chúc mừng
Vạn Mai tiêu cục bước sang trang mới dưới sự dẫn dắt anh minh của minh chủ mới
sẽ kế thừa và phát triển rực rỡ...

Bây giờ thì rượu thề và yến tiệc chuẩn bị từ trước phải đổ bỏ.

Mặc dù Văn Tĩnh đã sớm dự liệu từ trước nhưng kết quả hiển hiện trước mắt vẫn
khiến hắn rất khó chịu. Văn Tĩnh quyết định đi tản bộ trong sơn trang cho tâm
tình đỡ phiền muộn.

Đây là thời đại của nông nghiệp, cho nên cảnh đẹp nhất của thời đại này là
cánh đồng tốt tươi với hình ảnh người nông dân và con trâu đang chăm chỉ cần
cù lao động.

Vạn Mai sơn trang rất rộng lớn,đồng ruộng có mấy trăm mẫu,nhiều đồng ruộng như
vậy tất nhiên là phải có đủ người cày cấy. Vạn Mai sơn trang giao cho lưu dân
và nông dân không có ruộng đất một mảnh ruộng để họ canh tác,còn dựng nhà cho
bọn họ ở, khi có thu hoạch họ phải nộp một phần hoa lợi cho trang chủ. Những
người như vậy được gọi là tá điền.

Văn Tĩnh đi dạo,tự nhiên đi về phía cánh đồng trong sơn trang. Cánh đồng mênh
mông bao bọc một thôn xóm ở giữa. Đó là thôn xóm dựng lên bởi những gia đình
tá điền.

Kiếp trước Văn Tĩnh là con nhà nông,từ nhỏ đã làm bạn với đồng ruộng lớn
lên,cày cấy thành thạo. Cho nên khi đi dạo trên con đường đất xuyên qua cánh
đồng dẫn vào thôn,tâm tình thắn tự nhiên thanh thản. Hắn tận tình hít sâu một
hơi,hương lúa non quyện với mùi bùn đất ngai ngái thấm vào phế phổi. Gương mặt
hòa ái,khi tá điền đang canh tác hướng tới chào hỏi thì hắn gật đầu mỉm
cười,bọn trẻ chăn trâu là con cái của các tá điền gặp hắn liền cúi rạp người
xong cười ngây ngô đồng thanh chào thì hắn cười ha ha xoa đầu từng đứa.

Đi dạo một vòng, Văn Tĩnh lúc này đã rất nhập tâm vào vai diễn của mình,hắn là
người thừa kế của Văn Hùng, Vạn Mai sơn trang là của hắn,vậy Vạn Mai tiêu cục
cũng phải là của hắn.

Văn Tĩnh mỉm cười phân phó tiểu đồng đứng bên cạnh:

-Trở về mang đồ ăn chuẩn bị yến tiệc tới phân phát cho tá điền.Không thể lãng phí.


Vạn Mai - Chương #1