Người đăng: Namquynhon
Dãy núi Hắc Diệu quanh năm sương khói mịt mờ, từ thấp lên cao mỗi một ngọn cỏ
một hòn đá đều thuần một vẻ thâm trầm u ám. Ma Âm sơn là ngọn núi cao nhất
trong dãy Hắc Diệu lại càng thêm phần âm u, phạm vi một trăm dặm quanh đó
tuyệt không thấy bóng một sinh vật lai vãng nhưng mỗi thời mỗi khắc lại có
tiếng gào thét hoặc rên khóc từ đâu đó đột ngột vang lên rồi bỗng nhiên im
bặt, thật là mười phần quỷ bí.
Nơi này đối với phàm nhân có thể rất đáng sợ nhưng với một đám người được xưng
tu chân giả lại rất là bình thường, tỷ như thiếu niên đang cặm cụi gặt cỏ cách
chân núi Ma Âm chừng năm mươi dặm kia.
Thiếu niên dáng người thon gầy, sắc mặt nhợt nhạt như thư sinh quanh năm lánh
thân trong thư ốc, tưởng như chỉ một cơn gió ngang qua cũng có thể khiến hắn
lung lay. Trái ngược với vẻ ngoài, hắn có một đôi mắt sâu thẳm, và vẻ trưởng
thành trước tuổi. Ngay lúc này hắn chợt dừng tay, dắt dao câu vào bên hông,
đoạn đứng dậy khoa tay múa chân làm vài động tác thể dục. Đúng vậy, chính là
một bài thể dục rất phổ thông vẫn truyền lưu rộng rãi ở thế giới trước đây của
hắn, thế giới vô thần duy vật- Địa Cầu. Nhưng Địa cầu và thế giới này vốn là
hai thế giới hoàn toàn khác biệt, điều này là không cần hoài nghi; cho nên lý
do duy nhất hợp lý chính là hắn cũng chẳng phải nguyên chủ bộ thân thể này.
Hiện tại hắn đã đáp thân ở một nơi đầy rẫy nguy cơ, tiên ma tranh sát, người
ăn thịt nhau; dưới thân phận một đệ tử ngoại môn tầm thường của Luyện Hồn tông
tên Canh Nam
Tạm không nhắc đến nguyên nhân xuyên nhập dị giới của hắn, ngay lúc hắn vặn eo
xong chuẩn bị luyện khớp gối thì từ đằng xa một bóng người nhanh như chớp lướt
tới; người này vận áo đen, chân không chạm đất, dưới chân mơ hồ được một đoàn
tử vụ bao bọc, rất là thần kỳ. Trông thấy Canh Nam, y thoáng kính ngạc, đáp
thân xuống chắp tay sau lưng nói:
"Xin chào, Triệu mỗ là đệ tử ngoại môn của Khẩu Ma động, không biết vị sư đệ
này thuộc về động nào?"
"Ra mắt Triệu sư huynh, sư đệ là đệ tử Nhĩ Ma động, không biết sư huynh có gì
chỉ giáo." Canh Nam cảm nhận được ma lực tỏa ra từ người này nồng nặc hơn bản
thân rất nhiều bèn cung kính chắp tay đáp lễ nói.
"Nhĩ Ma động? Là tả nhĩ hay là hữu nhĩ?"
"Là Hữu Nhĩ."
"Hữu nhĩ, hừ." Thanh niên áo đen mặt hơi lộ vẻ khinh thường, nghĩ một lát lại
nói:
"Ta có chút việc nhỏ cần người hỗ trợ nhưng nhất thời lại không tìm được đòng
môn quanh đây, ngươi mau theo ta một chuyến, xong việc ta
nhất đinh cho ngươi hồi báo tương xứng."
"Cái này." Canh Nam lộ vẻ khó xử, chỉ vào đống cỏ cạnh bên nói: "Thật chẳng
dám dấu sư huynh, sư đệ hôm qua có tiếp một nhiệm vụ cắt cỏ Nhiên Hồn từ Ngoại
Sự đường, hiện còn chưa được một nửa số lượng..."
"Triệu mỗ không quan tâm mấy nhiệm vụ thấp kém đó của ngươi, ta chỉ muốn hỏi
một câu, ngươi đi hay không?" Thanh niên áo đen lộ vẻ không kiên nhẫn nói.
"Cái này.." thấy đối phương mang thái độ cường thượng áp đặt Canh Nam không
khỏi tức giận song ngoài mặt vẫn cực kỳ cung kính đáp:
"Chỉ sợ sư đệ tu vi quá kém làm hỏng đại sự của sư huynh mà thôi."
"Điều này chẳng cần ngươi phải nhọc lòng, chỉ cần đi làm theo mỗ chỉ dẫn là
được" nói xong cũng không cho Canh Nam nói gì thêm, khẽ phất tay áo, lập tức
có một đoàn tử vụ phóng ra, sau đó chia làm hai phần bao lấy dưới thân y và
Canh Nam lướt về phương hướng lúc nãy đến.
Đoàn tử vụ nhìn mông lung tựa sương nhưng bền chặt như thừng, chẳng những có
thể nâng người lướt đi mà còn có thể trói người, dù cho Canh Nam cực lực giãy
dụa vẫn cứ không cách nào rút ra, phải cam chịu cho y kéo đi.
Qua nửa canh giờ, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn khác biệt, không còn ở chỗ
chân núi nữa mà là một mảnh đất bằng với lô nhô những ngôi mộ lớn nhỏ nằm chen
chúc, tất cả đều cũ nát và đầy rêu phong chứng tỏ nơi đã rất lâu không còn
người lui tới.
Họ Triệu phất tay tán đi tử vụ, đáp xuống trước một ngôi mộ lớn. Ngôi mộ này
lớn đến mức đã không thể xưng "ngôi" lại không đủ để gọi là "lăng", xem chừng
người được táng bên trong không phải đại phú thì cũng đại quý.
Họ Triệu vội rảo vòng quanh mộ, thấy dưới chân cắm tám lá cờ đen nằm rãi rác
theo từng phương vị, ngoài ra cũng không có dấu vết lạ hắn mới nhẹ dãn ra đôi
mày. Quay lại liếc Canh Nam, ném một cây hương đen, nói:
"Ngươi hẳn là biết dùng Niệm hồn hương chứ? Được, mau phối hợp với ta một
chút."
Nói y xoay người định nhảy ra một chỗ khác chợt nghe Canh Nam hô gọi liền sầm
mặt nhìn lại:
"Ngươi không muốn?"
Canh Nam thấy y tính khí táo bạo, biết y đã hiểu lầm ý mình, vội nói:
"Sư huynh hiểu lầm, sư đệ rất sẵn lòng tương trợ ngài, chỉ là muốn xin sư
huynh ban cho một vật nhỏ phòng ngừa sư đệ xảy ra bất trắc làm lỡ việc quan
trọng của Triệu sư huynh."
Thấy hắn nói năng thành khẩn, lại đặc biệt nhấn mạnh 'việc quan trọng' họ
Triệu mới dịu sắc mặt hỏi: "vật gì?"
"Là An hồn phù."
"Hừ, Triệu mỗ không có vật đó, mà dù sao trong tòa mộ này chỉ là một con tàn
hồn cấp ba, không uy hiếp đến ngươi, rủi thay cũng chỉ choáng người khó chịu
mấy ngày, ta sẽ đền bù cho ngươi." Họ Triệu hơi dịu giọng nói.
Canh Nam lắc đầu:
"Nếu không có An hồn phù thứ lỗi sư đệ không giúp được sư huynh rồi."
"Ngươi dám!"
"Nếu sư huynh muốn động thủ thì xin cứ tự tiện, sư đệ tự biết Ma tâm chưa đủ
ma lộ chưa bước ra tuyệt không đỡ nổi một kích của sư huynh, nhưng dù sao thân
là đệ tử Luyện hồn tông thì phải biết câu 'thà chết dưới vạn đao, đừng để quỷ
phệ hồn'. Sư đệ dù cho thật tâm muốn giúp Triệu su huynh nhưng cũng tuyệt
không dám để quỷ phệ hồn khiến cho hồn phách không thể luân hồi." Canh Nam
nói, vẻ mặt đạm mạc đã không còn quá mức khúm núm như lúc nãy.
"..."
Họ Triệu hơi kinh ngạc nhìn nhìn Canh Nam, có lẽ là không nghĩ đến Canh Nam tu
vi kém cỏi nhưng kiến thức lại chẳng cạn hoặc giả kinh ngạc đảm lượng của hắn;
cánh tay đã nâng lên lại thả xuống, bỏ đi ấn quyết, suy nghĩ một hồi mới đưa
tay vào túi áo tìm tòi ra một tờ giấy vàng cũ kỹ đầy vết rách, trên mặt lộ vẻ
tiếc nuối song vẫn phất tay ném sang cho Canh Nam nói :
"Đã có thứ này nếu vẫn không giúp ta bắt được đạo quỷ hồn kia thì ta chắc
ngươi sẽ ước gì cho quỷ cắn nuốt hồn phách mình đi."
Y khẽ niệm một đoạn chú ngữ trúc trắc, liền có lượng lớn tử vụ tỏa ra từ trong
thân bao bọc cả người; lát sau tử vụ tan đi thân thể y cũng theo đó biến mất.
Canh Nam quan sát một màn này không khỏi híp mắt lẩm bẩm: "Vụ ẩn thuật...đã
đạt tới linh túy, thật lợi hại", nhìn lại tờ giấy vàng trên tay hoa văn bốn
góc đã mờ nhạt chỉ có chính giữa hãy còn khá sinh động, liền biết tờ An hồn
phù này chỉ sợ dùng một lần nữa sẽ hóa thành tro tràn mất, trong bụng âm thầm
mắng tên họ Triệu này thực là quỷ keo kiệt!