Người đăng: komang08hp
- Mẫu thân .Thứ lỗi cho ta kiếp này không thể hiếu thuận với người.
Hắn bất ngờ ôm trầm lấy Gia Hân .Tuy là thân thể cao lớn ,tuy là tà khí nồng
nặc nhưng nàng lại cảm thấy như sau một ngày làm việc vất vả được tiểu hài tử
chạy ra đón bằng một cái ôm ,khiến cho bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến .Cảm
giác này nàng đã mong chờ rất lâu .Thế nhưng tại sao mãi đến khi hắn rời khỏi
ảo cảnh thì nàng mới nhận được ?
(Vòng tay hài nhi thật rắn chắc…Vậy mà lâu nay ta không hề nhận ra .)
Gia Hân giống như chưa thoát khỏi cơn mê ,vụng về đưa tay ôm lấy hắn .Nàng
chợt hiểu vì sao bản thân không phải một người mẹ tốt .Một người mẹ tốt nên để
hài tử được là chính hắn ,được tự do ,thỏa chí vẫy vùng chứ không phải là giam
cầm hắn trong lòng bàn tay để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân.
Có lẽ…nàng đã sai thật rồi.
Gia Hân lưu luyến rời khỏi vòng tay hắn .Cổ họng nghẹn ứ những tình cảm tích
tụ hơn mười năm nay ,tuy nhiên cuối cùng nàng lại chỉ nói :
- Con đi đi .Thê tử ngang bướng của con đang khóc rất nhiều đấy.
- …
Hắn nhìn Gia Hân một hồi lâu như muốn in dáng hình của nàng vào trong trí nhớ
.Cuối cùng hắn quỳ xuống rập đầu ba cái sau đó quay gót kiên quyết rời đi.
Phía sau hắn ,thế giới ảo cảnh và Gia Hân từ từ thu nhỏ lại ,mờ dần rồi mất
hẳn.
……………..
- Ta không ngờ ngươi dám ôm nữ nhân đó !
Hắn liếc nhìn Ngạo Nam ,hỏi :
- Đó là mẹ ta .Tại sao ta không thể ôm nàng ?
- Nhưng cô ta là…
Ngạo Nam vốn định nói hai chữ “quỷ a” ,nhưng thấy có chút không phù hợp lắm
.Cuối cùng vẫn là quyết định đem toàn bộ nuốt xuống.
- Bớt nói nhảm .Trước tiên tìm cách rời khỏi nơi này.
Hắn chống kiếm đứng dậy đánh giá xung quanh .Đây là một căn hầm nhỏ hình vuông
có chiều dài năm mét ,trên dưới trái phải không có cơ quan đặc biệt gì .Xem ra
chỉ là một hầm trú ẩn bình thường mà thôi.
Ngạo Nam chợt nhận thấy có điều kì quái ,la lên :
- Ly…Ly Hỏa Kiếm ?Mẹ nó !Tại sao trong tay ngươi vẫn cầm Ly Hỏa Kiếm ?
Hắn nhìn trường kiếm đỏ rực trong tay ,biểu cảm trên mặt cũng ngạc nhiên không
kém :
- Quà sinh nhật .Trước đó đã nói với ngươi còn gì.
Ngạo Nam lắp bắp :
- Nhưng…nhưng…nhưng đấy là ảo cảnh mà !
- Chậc~Thật với ảo cũng chả khác nhau mấy đâu.
- …
Cảm thấy bản thân ngu đi từng phút một .Ngạo Nam kiên quyết ngậm chặt miệng
không nói thêm một câu nào nữa .Mẹ nó !Thế giới này thật hoang đường a !
Thấy Ngạo Nam có vẻ buồn bực không vui ,hắn cười nhạt :
- Ngươi cũng thần kì không kém đâu .Chẳng phải mới vừa rồi còn trọng thương
gần vẹo mà giờ đã sinh long hoạt hổ rồi sao.
Hắn nhắc thì Ngạo Nam mới để ý .Quả nhiên vết thương ở ngực đã hoàn toàn liền
da ,thậm chí ngay đến một vết sẹo cũng chẳng có .Sự thật này khiến gã vui vẻ
đến mức kêu thành tiếng :
- Hoàn toàn lành lại rồi a !Quả nhiên là người tốt có phúc báo ,dăm ba cái
con quái thai quái vật làm gì có tuổi !Lần này ông phải băm viên giã nhuyễn
các ngươi thì mới hả giận !
- …
Hắn không để ý tới tên tiểu nhân đắc chí này .Dựa vào cảm giác ở tay lần mò
lối ra ,vừa đi vừa dò cuối cùng tới được một cánh cửa dẫn lên trên.
- Có phong ấn .Chắc là để ngăn khí tức lộ ra bên ngoài.
Ngạo Nam nghe là có phong ấn thì vội nói :
- Phong ấn ?Chuyện nhỏ !Để ta dùng công lực đệ bát tầng của Ngự Kiếm Quyết…
- Bớt nói nhảm .Thứ này trực tiếp tháo xuống là được rồi.
Hắn lạnh lùng cắt đứt lời của Ngạo Nam ,tay phải lột một cái đem linh phù gỡ
xuống .Ngay lập tức linh phù trong tay hắn hóa thành vô số đốm lửa tiêu tán
trong không khí.
- Mẹ nó !Cố tình làm lão tử bị hố à ?
Mặc kệ Ngạo Nam nói nhảm ,hắn đẩy cửa lên thì bắt gặp một cảnh tượng hết sức
kinh hãi .Nếu ở chương trước cảm xúc của hắn là kinh hỉ thì bây giờ chính là
kinh sợ thật sự .Loại kinh khủng khiếp khiến người ta tê dại cả da đầu.
Chỉ thấy cách đó không xa có hai nữ nhân quần áo tả tơi ,máu tươi nhuộm đỏ làn
da tuyết trắng đang ngươi một tát ta một tát ,đánh tới mái tóc mềm mượt đều
rối bù hết cả.
- Nữ nhân độc ác…Một hài tử đáng yêu như vậy…sao ngươi có thể nhẫn tâm…
Khuôn mặt Thanh Dương đã sưng phồng lên ,hiển nhiên là bị tát không ít .Dù thể
xác tàn tạ nhưng hào quang trong cặp mắt màu hoàng kim lại tỏa sáng vô cùng
mạnh mẽ.
Bất quá ánh mắt đáng sợ đến đâu suy cho cùng cũng không có tính sát thương .Do
đó chẳng gì cản được Gia Hân đáp lễ bằng một cái tát trời giáng :
- Lão nương không cần ngươi dạy !Chẳng phải ngươi nói mình không phải thê tử
của hắn sao ?Thế thì quản nhiều như vậy để làm gì ?
Chát~
- Cớ gì ta không thể quản ?Ta thậm chí có thể xem như mẫu thân của hắ…
Bốp~
- Câm miệng !Ngươi ngủ với hắn còn đòi làm mẫu thân ?Làm gì có loại mẫu thân
nào lại trơ trẽn như thế ?Ngoan ngoãn làm một cái thê tử đi !
Ba~
- Làm thê tử còn trơ trẽn hơn !
Chát~
- Sao ngươi lại ngang bướng như vậy ?
…
Ngạo Nam bị cảnh tượng bạo lực này làm cho sợ đến trợn mắt há mồm ,gã lắp bắp
:
- Tuy không hiểu họ thấy điểm nào trên người ngươi là khả ái .Cơ mà nữ nhân
thật đáng sợ a .Ta cảm thấy ở một mình vẫn tốt hơn nhiều lắm.
Mặt hắn tối sầm lại ,không biết vì câu nói của Ngạo Nam hay bởi mẹ và vợ hắn
đang đánh tới lưỡng bại câu thương .Mà khả năng cao là lí do thứ hai rồi.
- Các người đều dừng lại hết cho ta !
Gia Hân lạnh giọng quát :
- Tiểu tử thối !Tìm chết !
Dứt lời bàn tay liền hóa thành một cây roi vung tới.
- Không được !
Thanh Dương đang choáng váng nên phản ứng chậm hơn .Không nghĩ nhiều liền
phóng tới vừa kịp lấy thân mình ngăn ngọn roi kia .Sau gáy bị trấn động mạnh
khiến nàng lập tức ngất đi.
Hắn đỡ lấy Thanh Dương sau đó ôm nàng tiến lại gần Gia Hân ,buồn bực hỏi :
- Dư lày là dư lào ?
Gia Hân vừa chỉnh sửa lại đầu tóc cho gọn gàng vừa đáp :
- Chuyện mẹ chồng nàng dâu thôi .Mẫu thân muốn thử con bé này một chút ấy mà
.
Hắn lau đi mau tươi đầm đìa trên khóe miệng Thanh Dương ,hữu khí vô lực nói :
- Thử một chút mà cũng đầy tính sát thương thế này .Vậy thử nghiêm túc là
dùng mạng để thử sao ?
Gia Hân bật cười ha ha ,so với nữ ma đầu hung ác tàn nhẫn vừa rồi hoàn toàn
không có chút điểm tương đồng nào :
- Mẫu thân cũng muốn thử vậy một lần cho biết .Nhưng có lẽ là không còn cơ
hội nữa.
Lời này của Gia Hân khiến ánh mắt hắn trùng xuống ,trầm giọng nói :
- Âm dương cách biệt không thành vấn đề .Chỉ cần cho ta một chút thời gian
,ta hoàn toàn có thể giúp người cải tử hoàn sinh.
Gia Hân mỉm cười nhìn hắn một lúc sau đó thở dài :
- Làm trái luân hồi ,đi ngược thiên mệnh sẽ chịu hậu quả gì .Con biết chứ ?
Hắn cười nhạt :
- Nhẹ thì sau này luân hồi chuyển kiếp phải chịu muôn vàn bất hạnh ,nhà tan
cửa nát ,hoặc là đầu thai làm chó lợn .Nặng thì hồn phi phách tán ,vĩnh viễn
không được siêu sinh .Cơ mà ta không sợ dăm ba cái điều luật ngu xuẩn đó .Lại
nói…
- Nhưng ta sợ.
Gia Hân cắt đứt lời hắn :
- Ta sợ con vì ta mà kiếp này ,kiếp sau ,kiếp sau nữa phải chịu cảnh đọa đày
,sống trong đau khổ .Ta dùng bí thuật phong ấn nơi này hơn mười năm nay để
mong một ngày thấy con trưởng thành ,bình an hạnh phúc .Nay ước vọng đã thành
,ta cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
- …
- Ta làm trái thiên đạo ,ở lại nhân gian hơn mười năm .Dạo gần đây linh lực
suy kiệt buộc phải dụ thiên tử đến để dùng long khí duy trì phong ấn .Hơn nữa
còn hạ chú ấn lên những người vô tội trong thành .Tội nghiệt nhiều như vậy…Ha
ha~Có lẽ kiếp sau của ta sẽ rất khó khăn .Đây là cái giá của sự tham lam ,vậy
nên xin con đừng nhúng tay vào vũng bùn này.
Hắn nặng nề gật đầu .Luật nhân quả rất công bằng ,nếu lúc này hắn làm ầm lên
thì chỉ khiến Gia Hân càng thêm khó xử mà thôi.
- Ta làm rối loạn cuộc sống của con như vậy .Con sẽ không hận ta chứ ?
Hắn nghiêm mặt đáp :
- Từ lúc chú ấn xuất hiện ta đã biết đây là chú ấn truyền tin ,không phải thứ
dùng để hại người .Trong trang viên tuy đầy rẫy quỷ vật nhưng chúng ta đều là
hữu kinh vô hiểm ,rõ ràng người không hề có ý giết chóc .Hơn nữa ,người là mẫu
thân của ta ,ta sao có thể hận người.
- Hảo hài tử…
Gia Hân cảm động muốn ôm lấy hắn nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được .Nàng không
muốn cuộc chia tay này trở nên quá sướt mướt ,bằng không nàng sẽ không đi được
mất.
- Phải rồi .Nha đầu này mặc dù có chút ngang bướng cố chấp ,hơn nữa còn không
hiểu nổi mình nhưng lại có thể vì con mà không tiếc sinh mệnh .Vậy nên…con chớ
nên cô phụ nàng ấy.
Hắn gật mạnh cái đầu :
- Đó là điều đương nhiên.
- Có thể thấy con như ngày hôm nay .Cuộc đời mẫu thân đã không còn điều gì
tiếc nối.
Gia Hân khẽ mỉm cười .Thân thể chậm rãi phân tán thành những điểm sáng nhỏ
,dấu hiệu cho thấy linh hồn nàng đang siêu thoát.
- Mẫu thân.
Hắn bỗng lên tiếng :
- Có thể ôm ta lần cuối không ?
Gia Hân dịu dàng ôm lấy hắn ,không biết là do hắn tưởng tượng hay vì nàng đang
siêu thoát mà cái ôm này…thực sự rất ấm áp.
- Tiểu bảo bối ,ta muốn con hứa với ta một chuyện .Con có thể đừng tìm đến
Vạn Tuế trả thù được không ?
Suy cho cùng mẫu thân nào cũng muốn con mình được bình an ,Gia Hân cũng không
ngoại lệ .Đông Phương gia tộc lụi tàn ,hài tử nay đã có cuộc sống mới .Vậy thì
nàng cũng chỉ muốn những ân oán trước kia bị lãng quên cùng với mảnh trang
viên tồi tàn này.
- Được .Ta hứa với người tuyệt đối sẽ không trả thù .Giết sạch đám Vạn Tuế
,chó gà không tha ,đấy là sở thích cá nhân của ta .Cùng việc trả thù hoàn toàn
không có quan hệ.
- …
Gia Hân thở dài .Con đường của hắn cũng chỉ có thể để mặc hắn tự mình quyết
định.
Dõi theo muôn vàn điểm sáng bốc lên cao rồi từ từ tan biến ,dù tâm trí hắn
kiên định tới đâu cũng không ngăn nổi một cỗ ưu tư bốc lên nơi khóe mắt.
- Đi…đi rồi ?
Ngạo Nam lúc này mới chật vât chui từ dưới hầm lên .Ma nữ hàng thật giá thật
,quá đáng sợ a !
- Ờm .Đi rồi.
Hắn ậm ừ .Mặc dù đã dự đoán được với tính cách của mẹ nuôi thì khả năng cao là
nàng sẽ chọn cách siêu thoát thay vì “lách luật” để tránh gây thêm phiền phức
nhưng tâm trạng của hắn vẫn vô cùng tồi tệ.
Sự nghiệp hủy diệt hệ thống của hắn vẫn chưa đâu vào đâu .Vậy thì cảnh tượng
này còn lặp đi lặp lại bao nhiêu lần nữa ?Hay giả sử hắn không thức tỉnh thì
chẳng phải mọi thứ sẽ vận hành như trước đây ,hoàn toàn chẳng hề hay biết Gia
Hân đang chết dần chết mòn trong một cái mật thất tối om ?
Còn cả Thanh Dương nữa .Nếu tại chu kì tiếp theo hắn không thức tỉnh thì chẳng
phải bi kịch sẽ lại tái diễn sao.
Mười ,một trăm ,một ngàn ,phải lặp lại bao nhiêu lần nữa thì cơn ác mộng này
mới chấm dứt ?
- Người chết không thể quay trở lại ,người đừng nên quá đau buồn.
Ngạo Nam an ủi qua loa rồi ái ngại nhìn Thanh Dương đang nằm trong lòng hắn :
- Ta nghĩ nên rời khỏi đây càng nhanh càng tốt a !Ngươi xem ,sư thúc đã bị
thương tới mức độ nào rồi.
- Chứ không phải vì ngươi sợ ma à ?
Bị hắn nói trúng tim đen khiến Ngạo Nam nhảy dựng lên :
- Sợ cái rắm !Đừng quên ai vừa cùng ngươi chém giết mấy cái quái thai kia !
- Đấy là cực hạn của ngươi rồi.
- Ngươi…
Ngạo Nam bị hắn làm cho tức xịt khói ,đang định mở miệng chửi thề thì mật thất
bỗng run rẩy khiến khuôn mặt gã chuyển từ đỏ sang trắng còn nhanh hơn cả tắc
kè :
- Yêu ma lại xuất hiện a !
- Đã không còn phong ấn .Các vong hồn cũng biến mất rồi.
Hắn chặc lưỡi :
- Xem ra chỉ còn một nơi chúng ta cần phải đến.
…
- Ngươi mang ta tới đây làm gì ?Ta muốn về ngủ a !
Ngạo Nam có cảm giác lệ nam nhi của gã kiên cường gìn giữ mười mấy năm nay đã
sắp chảy ra đến nơi rồi .Cả buổi sáng gặp đủ loại kinh hiểm ,không chỉ hít đầy
một phổi tử khí còn bị thương đến suýt chút nữa thì xanh cỏ ,cho dù có là thần
kinh thép thì cũng phải mềm nhũn a !
Lúc này gã thật sự ,thật sự chỉ khát vọng ngủ một giấc thẳng đến trưa mai thôi
!
Đối với thái độ nhõng nhẽo của Ngạo Nam hắn chỉ lạnh lùng nói :
- Mở cửa.
- Hừ !Mở thì mở .Hung dữ như vậy định dọa ai chứ !
Ngạo Nam vừa lật đật chạy đến đẩy cánh cửa cũ kĩ vừa thở dài cảm thán cho số
phận của mình .Bị một tên kẹt ở Tôi Thể cảnh uy hiếp ,tin này mà truyền ra
ngoài thì gã chỉ có thể về quê chăn vịt chứ đâu còn lăn lộn trên giang hồ được
nữa.
Vẻ mặt phụng phịu của Ngạo Nam không khiến hắn phản cảm ,ngược lại trên môi
còn cong lên một nụ cười.
Nơi này ngươi không thể không đến.
Bởi lẽ cha mẹ ngươi đã bỏ bê công việc ,lặn lội từ kinh thành đến đây để thăm
ngươi.
- Ô ô…Lão công thật mạnh mẽ…A…Chết mất…
- Tiểu Phụng Hoàng ,ngươi thật chặt !
Trên chiếc giường cũ kĩ là một cái chăn cũng cũ nát không kém đang trùm lên
hai thân thể vận động kịch liệt .Từ mảnh chăn sờn rách lòi ra một đôi chân đầy
lông lá và một đôi chân thon dài trắng nõn ,nhưng cả hai đều có điểm chung là
đang đổ mồ hôi đầm đìa và quắp chặt lại như bị chuột rút.
Nghe tiếng mở cửa từ trong chăn trồi ra cái đầu của một nam tử .Người này cùng
Ngạo Nam có vài phần tương tự ,chỉ trừ bộ ria mép khiến cho khuôn mặt trông
già dặn hơn.
- Thằng tiểu quỷ !Sao con lại biết…
Rầm~
Ngạo Nam đóng sầm cánh cửa lại như thể đập vào mặt kẻ tử thù rồi dùng Phi Hành
Thuật bay vụt đi.
- Chậc~Cái nhà này thật loạn.
Ở bên trong lại truyền ra thanh âm rên rỉ .Dường như chẳng có ai thèm quan tâm
đến việc tâm linh đơn thuần non nớt của Ngạo Nam bị tổn thương như thế nào.
(Thì ra là bị nhốt trong dâm mộng .Nếu ta rơi vào hoàn cảnh tương tự với Dương
Dương thì có lẽ cũng không thoát ra nổi .)
Bỗng một thanh âm yếu ớt vang lên :
- Tiểu bảo bối ?
Hắn cố gắng nhịn cười trước vẻ mặt ngây ngốc của Thanh Dương ,đáp :
- Ừm .Ta…
Chưa dứt lời thì hắn đã bị Thanh Dương mạnh mẽ ôm lấy ,đôi tay mảnh khảnh siết
chặt như muốn ép hắn thành xúc xích.
- Tốt quá rồi !Ta biết mà .Ta biết con sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Hắn vỗ nhẹ lên đầu nàng ,cười khẽ :
- Chưa chắc đâu .Ta cảm thấy sắp bị ôm đến chết rồi đây này.
Thanh Dương giật mình buông hắn ra .Tuy nhiên vì động tác quá mạnh nên thân
thể chao đảo suýt chút nữa thì ngã xuống đất .Đến khi định thần nhìn lại mới
thấy bản thân co rúm lại trong vòng tay hắn ,hai tay túm chặt lấy cổ áo giống
một con mèo lớn đang làm nũng khiến nàng ngượng chín mặt.
- Khuôn mặt rất xấu xí…Không cần nhìn chòng chọc như vậy…
Cùng ma nữ kia đánh tới toàn thân đầy những máu ,lại khóc to một trận nên giờ
mặt mũi lấm lem hết cả ,không cần soi gương cũng biết là rất khó coi đấy .Bị
hắn trông thấy bộ dạng thảm hại này khiến nàng chỉ hận bản thân không đủ khí
lực đào một cái hố để mà chui xuống.
Hắn hôn nhẹ lên trán Thanh Dương :
- Không hề .Mèo nhỏ ham chơi khó tránh vết bẩn .Ta rất thích.
Chắc mèo nhỏ của hắn chơi trò sát thủ nên cả người mới đầy máu như thế.
(Không được !Ta là sư phụ hắn a !Một cái nghiêm túc mẫu mực sư phụ !)
Thanh Dương bị hắn làm cho quả tim nhỏ bang bang nhảy loạn ,vội tìm cách lảng
qua chuyện khác :
- Nữ nhân kia thả con ra à ?Cô ta đâu rồi ?
- Đã siêu thoát rồi .Mà tại sao nàng lại nghĩ vậy ?
Lời của Thanh Dương khiến hắn cảm thấy có chút buồn bực .Hắn có phải con gà
con lợn đâu mà thích nhốt thì nhốt ,thích thả thì thả chứ ?
- Tại ta cảm thấy trong lời nói của cô ta không có ác ý .Ta nghĩ là cô ấy
hoàn toàn không muốn làm hại con.
(Chỉ mình Dương Dương hay là trực giác của nữ nhân nào cũng chuẩn như vậy ?)
Hắn cố nén kinh ngạc ,hỏi :
- Thế tại sao nàng lại đánh hăng thế ?Cũng lâu lắm rồi ta mới thấy nàng quăng
kiếm đi chơi khô máu như vậy.
- Mụ ta nói giết con ,lại còn phân thây hai đoạn .Ta chưa khiến mụ ấy hồn phi
phách tán đã là may !
Thanh Dương bức xúc giãy nảy lên .Cử động mạnh khiến miệng vết thương không
ngừng truyền tới cảm giác đau nhức thấu xương :
- Ai ui !Đau chết mất .Yêu ma quỷ quái càng ngày càng lợi hại thế này…Thật
khó sống a !
- Vậy thì ta sẽ làm việc nhà hộ nàng.
Thanh Dương ôn nhu vuốt ve mặt nhỏ của hắn ,mỉm cười nói :
- Ngốc !Con là nam nhân ,đụng tay vô mấy việc đó làm gì ?
Hắn nhíu mày đáp :
- Để nương tử khổ cực mới không phải nam nhân.
- …Con lại cố tình gọi vậy có đúng không ?
- Không hề .Ta vốn định nói là “sư phụ”.
- Đâu thể nhầm lẫn như vậy !
- Rất dễ nhầm đấy.
- …
Thanh Dương đang hung hăng véo má hắn thì bỗng hai người thấy Ngạo Nam đang
đứng lù lù ở cửa trang viên ,vẻ mặt hậm hực cau có như thể vừa bị tịch thu hết
tiền mừng tuổi.
- Bỏ ta xuống đi.
Thanh Dương ngượng ngùng nói .Chỉ có hai người thì không sao ,cơ mà một sư một
đồ ở trước mặt người ngoài ôm ấp nhau thế này thì cũng thật quá ngượng ngùng
rồi .Chưa kể đồ đệ của nàng còn là một kẻ mặt dày như tường thành.
Hắn lạnh lùng nạt :
- Im lặng .Nháo nữa ta đánh mông bây giờ.
- …
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu ,Thanh Dương lúc này thân bất
do kỷ đành phải ủy khuất co rúm lại trong lòng hắn.
Đành vậy thôi ,chứ nếu ngay giữa đường thế này mà bị hắn vật ra đánh mông thì
dù có trăm cái miệng cũng không biện hộ nổi .Nàng có thể nghi ngờ cả thiên hạ
nhưng tuyệt đối không dám nghi ngờ lời đe dọa của hắn .Nên biết tên tiểu ác ma
này hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc là gì đâu !
Vừa chạm mặt hắn thì Ngạo Nam đã hỏi ngay :
- Sao ngươi biết họ ở đây ?
Hắn nhún vai :
- Điếc cũng phải nghe loáng thoáng chứ .Bọn họ lớn tiếng như vậy còn gì.
(Mẹ khỉ !Ngươi ở tận Hậu Phong mà vẫn nghe được ?Ngươi là quái thai à ?)
Hắn cố tình không nói thì Ngạo Nam cũng chẳng thể dùng vũ lực ép hắn nói ra
.Đừng quên trên tay hắn là một cái sư thúc to oành kia kìa.
Ngạo Nam tức tối kêu lên ,vẻ mặt giống như việc hắn đưa gã trở về đoàn tụ với
gia đình là một tội ác lớn lao :
- Làm cái chuyện đáng xấu hổ đấy ngay giữa thanh thiên bạch nhật .Thật đúng
là…không biết xấu hổ !
Lời này của Ngạo Nam khiến hắn hơi chột dạ .Chú ấn của Thanh Dương phát tác
vào giữa trưa ,mỗi lần áp chế đều kéo dài đến hơn bốn ,năm giờ chiều .Nếu làm
giữa thanh thiên bạch nhật là không biết xấu hổ vậy thì làm đến lúc mặt trời
xuống núi gọi là gì ?Đứt dây thần kinh xấu hổ à ?
Bản thân có chút đồng cảm nên hắn không tiếc lời bênh vực đôi vợ chồng kia :
- Tình cảm thắm thiết như vậy chẳng phải rất tốt sao ?Kẻ chưa từng nếm mùi
chân ái như ngươi thì đừng có mà nói xằng.
Ngạo Nam gắt um lên :
- Thối lắm !Kiểu chân ái gì mà suốt ngày nhấp nhổm như gà thế ?!
Hắn đáp tỉnh bơ :
- Tình dục là sự thăng hoa của tình yêu.
- Thăng cái đầu con !Đừng nói nữa…Xấu hổ chết mất…
Thanh Dương một tay che khuôn mặt đỏ hồng ,tay còn lại vô lực giật giật cổ áo
ý bảo hắn câm mồm .Chẳng lẽ thời nay đứa trẻ nào cũng đều nói mấy cái lời
khiến người khác ngượng ngùng thế này sao ?
Hắn lạnh lùng nạt :
- Còn chưa hỏi tội nàng đâu .Đang yên đang lành lại chạy qua đây làm gì ?
Tình huống trớ trêu này khiến Thanh Dương cảm thấy não không đủ dùng .Nàng là
sư phụ ,hắn là đệ tử ,đệ tử chơi ngu thì lúc này phải là nàng hỏi tội hắn mới
đúng chứ !
- Câu này phải là ta n…
- Một cái Kim Đan kì nhỏ nhoi mà đã nghĩ mình là thiên hạ vô địch rồi sao
?Pháp khí không mang ,linh phù không cầm ,nắm một cây kiếm nhựa lao vào giữa
đội hình địch ?Nàng thật cường nha ,muốn chứng minh điều gì đây ?Nhỡ có điều
gì bất trắc thì ta vất cho ai nuôi ,nàng có bao giờ nghĩ đến không ?
Hắn già mồm át lẽ phải khiến nỗ lực cứu vãn địa vị của Thanh Dương hoàn toàn
trở nên vô dụng .Nàng phát ra một tiếng thút thít nho nhỏ ,run giọng đáp :
- Ta…ta…
Hắn nói bằng giọng lạnh lùng hiểm độc nhất :
- Còn muốn chống chế ?Đợi đến khi vết thương lành hẳn xem ta như thế nào
trừng trị nàng.
¬- Ô ô~Con bắt nạt ta…Ta mới là sư phụ cơ mà…
Thanh Dương khóc ròng .Tại sao tiểu tử này càng lúc càng không dễ thương vậy ?
Ngạo Nam không rãnh rỗi xem bọn hắn diễn tuồng diễn kịch vì lúc này gã đang
đắm chìm vào trong những tính toán của riêng mình .Nhìn vẻ mặt trầm tư bí xị
kia thì ai dám tin gã là cái thằng mặt dày xông cả vào kĩ viện để tìm bảo vật
cơ chứ.
Thời điểm này thì dù có ngu đần đến đâu gã cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không
bình thường .Cái trang viên đó đâu phải vườn trẻ ,ngoại trừ một mảnh hoang tàn
thì có cái quái gì mà hắn lại quyết tâm vào cho bằng được như thế ?Hơn nữa bộ
dáng trấn định thong của hắn có giống thái độ của một thằng nhãi mười ba tuổi
vừa chui ra từ ổ quỷ không ?
Ngạo Nam nghĩ thầm :
(Hắn đã biết trước cha mẹ ta bị nhốt ở trong ?Nhưng tại sao họ lại ở căn nhà
đấy ?Mà quan trọng hơn là tại sao hắn lại biết được ?Còn nữa ,vừa rồi khi bị
lũ quái vật kia bao vây tuy tu vi của hắn thấp thảm hại nhưng lại bị thương
rất ít .Tại sao mọi sự lại kì quái như vậy ?)
Nhìn hắn đang cùng sư thúc nói chuyện rất tâm đầu ý hợp ,thỉnh thoảng còn
nhếch miệng cười một cái khiến Ngạo Nam bất giác nhíu mày thật chặt.
Liệu hắn có còn là tên tiểu tử thật thà chất phác mà gã từng quen biết hay
không ?
………….
Dọc đường Ngạo Nam tâm trạng nặng nề không nói câu nào .Hắn thì ngược lại ,có
lẽ vì giải quyết xong một cái đại sự nên tâm trạng đặc biệt tốt ,vừa đi vừa
trêu ghẹo Thanh Dương đỏ bừng cả khuôn mặt.
Ba người đi thẳng về Thiên Kiếm Môn .Tới đại môn thì Ngạo Nam nói cộc lốc :
- Đã về đến .Ta đi trước.
Nói xong cũng không chờ bọn hắn đáp liền ngự kiếm bay vụt đi.
Thanh Dương nhìn theo Ngạo Nam lúc này đã là một chấm nhỏ ở phía xa ,nói :
- Tên tiểu tử đó thái độ rất lạ...
Hắn chặc lưỡi :
- Con người thường sợ những gì chúng không hiểu .Trải qua lần biến cố này có
lẽ tiểu tử đó đã thấy được điều bất thường ở ta rồi.
Thanh Dương chớp chớp mắt đầy ngạc nhiên :
- Chuyện của con ta đã nói với gã rồi mà .Chẳng lẽ lúc đấy gã vẫn chưa nghe
thủng ?
Hắn hiếm hoi trưng ra vẻ mặt sửng sốt ,cười nhạt nói :
- Trùng sinh chứ có phải trúng số đâu .Nàng đem khoe như vậy làm gì .Hơn nữa
gã vẫn còn nhỏ ,dù có nghe thì cũng không hiểu nổi đâu.
Thanh Dương đột nhiên trầm tư một lúc rồi nói :
- Tên tiểu tử đó là bằng hữu duy nhất của con ,giờ lại xảy ra chuyện như
vậy…Hay là để ta đuổi theo khuyên bảo gã .Trong Thiên Kiếm Môn này địa vị của
ta chỉ kém đại sư huynh ,lời của ta nhất định gã không dám cãi lại.
Bộ dáng lo lắng của Thanh Dương khiến hắn không nhịn được ghé mặt sát lại gần
,thì thào :
- Đấy là đe dọa chứ khuyên bảo gì .Nếu gã muốn đi thì cứ mặc xác gã.
Hơi thở của hắn nhẹ như không có ,tựa làn gió lướt qua da mặt khiến Thanh
Dương khẽ rùng mình :
- Nhưng đó là bằng hữu duy nhất…Con không đau lòng sao ?
- Ta với gã chỉ là vô tình bước đi trên cùng một con đường .Nhưng nàng thì
khác ,nếu ngay cả nàng cũng quay lưng với ta thì sự tồn tại của ta chẳng còn ý
nghĩa gì nữa.
Thanh Dương lập tức nghiêm mặt nói :
- Ta sẽ không bao giờ làm vậy !
Sau đó lại mềm nhũn như bong bóng xì hơi :
- Tiểu bảo bối ,mặt con…gần quá.
Hắn vừa mặt đối mặt với Thanh Dương vừa bước đi ,tuy trên đường có không ít đá
sỏi rễ cây nhưng hắn đều chuẩn xác tránh được .Một phần là bởi hắn đã rất quen
thuộc với con đường mòn này ,còn lại là dựa vào linh giác nhạy bén được rèn ra
từ vô số trận chiến sinh tử.
Thường thì các cao thủ chỉ sử dụng loại giác quan này khi đối phó với cường
địch ,và bởi vì hắn đang ôm vợ trong tay nên càng phải vận dụng linh giác đến
mức tối đa .Nên nhớ tại thời điểm này chỉ cần vấp một cái thôi là cả đời cũng
không hết nhục đâu.
- Gần thế này mới hưởng thụ được hết hương thơm của nàng.
Hắn hít sâu một hơi ,cảm thấy tâm trí nhẹ nhõm hơn hẳn ,thân thể như có dòng
nước ấm chảy ra .Loại phản ứng kì lạ này hắn không thể dùng kiến thức sinh học
hay hóa học để giải thích .Chỉ có thể mặc nhiên công nhận rằng ngửi mùi hương
trên thân thể nàng còn phê hơn là hút cần.
Trên đời có ai là không muốn phê ?Xét về khía cạnh sinh học thì gần như chẳng
ai cưỡng nổi thứ cảm giác gây nghiện ấy .Vậy nên có thể nói phản ứng của hắn
là hoàn toàn hợp với lẽ thường .Thử hỏi nếu trước cửa nhà các ông trồng một
bông hoa mà cứ hít là phê thì các ông có phê hai mươi tư giờ trên bảy ngày
không ?!
Ấy thế nhưng tình thì ngay mà lí thì gian .Hắn đương nhiên không thể giải
thích cặn kẽ điều này với Thanh Dương .Vậy nên trong mắt nàng hắn liền trở
thành một thằng nhóc dâm dê biến thái không hơn không kém.
Nàng đẩy mặt hắn ra ,ngượng ngùng nói :
- Trở về ta sẽ cho con .Bây giờ còn là ở trên đường đấy…
Hắn cực kì không tình nguyện trở về trạng thái thẳng lưng mắt nhìn thẳng môi
mím chặt .Mà thực ra cũng không duy trì được lâu vì chỉ vài giây sau hắn liền
không nhịn được mà mở miệng :
- Hôm nay hơi thở của nàng có chút hư nhược ,thanh âm cũng yếu hơn mọi khi
,da lạnh lẽo môi nhợt nhạt .Có phải nhiễm phong hàn không ?
Thanh Dương lắc đầu đáp :
- Không thể nào .Ta ở Hậu Phong hơn mười năm nay chưa từng nhiễm cảm .Có lẽ
là do vừa rồi đánh với ma nữ kia bị nội thương nhẹ ,chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm
là sẽ khỏe lại thôi.
Hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy .Đặc biệt việc Thanh Dương đột
ngột chạy đi tìm hắn có rất nhiều uẩn khúc .Thông thường chỉ khi hắn hoặc nàng
gặp nguy hiểm thì người còn lại mới có linh cảm .Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn
đều là hữu kinh vô hiểm ,sao có thể tự nhiên lại “bồn chồn lo lắng” rồi “bứt
rứt không yên” được .Hay là có ai dở trò quỷ ?
À mà khoan .Bứt rứt không yên…
Hắn ngập ngừng nói :
- Nàng có cảm thấy bực dọc vô cớ ,luôn cảm thấy không tự tại ,bụng dưới đau
nhức ,lúc buồn nôn ,lúc đau đầu không ?
Thanh Dương giật mình :
- Sao con biết ?
Hắn không đáp ngay mà lắc đầu thở dài nói :
- Lại trùng hợp như vậy…Xem ra mấy ngày tới phải dùng cách khác để áp chế chú
ấn.
Thanh Dương ban đầu chẳng biết hắn nói cái quái gì .Cơ mà nàng khờ chứ không
ngốc ,chỉ cần nghĩ một chút liền giật mình hiểu ra ,lập tức khuôn mặt hồng rực
lên như gấc chín.
Nữ nhân mỗi tháng đều có vài ngày chảy máu ,chính là bí mật không thể tiết lộ
với người ngoài ,đặc biệt là nam nhân .Ấy vậy mà nàng vì lo cho tiểu tử này
lại ngu ngơ đến mức quên luôn cả ngày “trọng đại” ,thậm chí còn bị hắn phát
hiện ra dễ dàng .Thế này thì nàng làm gì còn mặt mũi mà đi làm sư phụ của hắn
nữa !
- Phải rồi ,ta chợt nhớ hôm nay con có lớp Kiếm Thuật a !Mau đi học đi ,ta có
thể tự mình trở về.
Hắn điềm nhiên đáp :
- Vài cái thế kiếm múa may sao có thể quan trọng bằng nàng .Chờ đến khi ta
đưa nàng bình an trở về rồi đi cũng chưa muộn.
Thanh Dương đoán là lời này hắn học theo mấy tên hoa hoa công tử hay khua môi
múa mép dưới phố ,dù vậy vẫn không ngăn được tâm trạng có chút lâng lâng vui
sướng :
- Bớt nói giỡn .Nếu ta nhớ không nhầm thì đã trễ gần một canh giờ rồi đấy
.Chưởng môn sư huynh nổi giận thì tên nhóc lẻo mép như con không đỡ nổi đâu !
(Ta mới không sợ cái tên anh trai đần độn của nàng .)
Hắn khịt mũi khinh thường .Đối với lời khuyên bảo chân thành của Thanh Dương
đương nhiên là đi vào tai bên trái rồi ào ào chảy ra ở tai bên phải.