Người đăng: danmaich0i
“Ta… ta là…”Vân hồng Liên ấp úng không ra lời, giờ nàng căn bản muốn nói cũng
khó, bị linh áp cường giả bá đạo như vậy đè tới nói được vài từ đã coi như
giỏi rồi.
“Nàng là nữ nhân của ta, ngươi kêu ta là Vương lẽ nào lại đối nữ nhân của ta
xuất thủ.”Diệp Thanh Phong cũng theo hắn mà diễn, nếu người ta nhận hắn làm
“Vương”, hơn nữa lại còn là một cái tuyệt thế cường giả thì tội gì không nhận.
“Vương ngươi…ngươi nói là thật? Nàng là nữ nhân của ngươi? Năm xưa ngươi đâu
có gần nữ sắc. Ngươi thay đổi rồi. Tuy vậy ngươi mãi là Vương của ta, ý nguyện
của ngươi là mệnh lệnh đối với ta.” Giọng nói của vị cường giả đó tiếp tục
hiện lên, ngay sau đó thì có một cái gì đó màu xanh xuất hiện như là một dạng
linh hồn thể. Không ngờ vị cường giả kia chỉ còn lại mỗi linh hồn mà lại cường
đại như vậy, vậy nếu còn nhục thân thì hắn sẽ cường đại bao nhiêu?
“Vương nếu ngươi không còn nhớ gì thì ta đành nói lại một lần về chính ngươi
nha, ngươi chính là Ma Vương vĩ đại của Ma Giới, còn ta lại là một trong bốn
ma đế mạnh nhất dưới trướng của ngươi, ta kêu Tiêu Diêu. Năm xưa ngươi thường
kêu ta là Diêu lão vì từ nhỏ tới lớn đều là ta chăm sóc ngươi. Ngươi còn hoài
nghi gì liền hỏi đi.”Tiêu Diêu Ma Đế nói về ngày xưa của hắn và Diệp Thanh
Phong.
Diệp Thanh Phong cũng khá là luống cuống, theo ký ức của chủ nhân cơ thể hiện
nay của hắn thì bất cứ thứ gì liên quan tới Ma thì đều vô cùng độc ác, vậy mà
hắn còn là vạn ma chi vương: “ Ngươi chắc chắn ta là Vương của ngươi sao?”
“Ta chăm sóc ngươi từ nhỏ tới lớn sao có thể nhận nhầm được ngươi, dù cho tính
cách, cơ thể, hình dáng ngươi có thây đổi nhưng linh hồn khí tức của ngươi ta
lại không bao giờ quên được”Tiêu Diêu Ma Đế trả lời một cách thành khẩn.
“Được rồi, người cần tới cũng đã tới rồi, mấy tiểu tử các ngươi còn không mau
ra mắt Vương còn trốn ở đó làm gì?”Tiêu Diêu Ma Đế nhìn về phia cửa động nói
ra. Hắn vừa nói xong thì gần hai mươi thân ảnh liền xuất hiện, nói đúng hơn
thì là mười tám người, trên thân bất kỳ ai cũng có cỗ khí tức vô cùng cường
đại.
“ Chủ thượng đây là trong miệng ngài vị Ma Vương kia, nhưng sao lại là một đứa
trẻ miệng còn hôi sữa vậy?” Có kẻ trong số đó không cam chịu nhận Diệp Thanh
Phong làm Vương liền lên tiếng.
Hắn vừa nói dứt lời thì liền bị Tiêu Diêu Ma Đế trong trạng thái linh hồn cho
một cái bạt tai, hừ lạnh nói: “ Còn dám bất kính với Vương chết.”
Chữ “chết” vừa buông xuống không gian liền ảm đạm sát khí kinh người.
“Tiểu Phong Phong, bọn họ là ai, lão già quái vật kia còn nói ngươi là Ma
Vương, ngươi thật là Ma Vương sao?” Vân Hồng Liên sau lúc bị Tiêu Diêu Ma Đế
dùng linh áp thì giờ khong còn dám nói câu nào lớn tiếng rồi.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây? Mà dù ta có là Ma Vương thì không phải cũng
là lão công của ngươi nha.”Diệp Thanh Phong cười vô sỉ đáp, nhưng mà nghe được
câu nói của hắn thời điểm thì Vân Hồng Liên cũng không có dám phản bác vì
chính nàng bắt hắn như vậy thì làm sao dám phản bác, chỉ còn biết cúi đầu đỏ
mặt chửi thề thôi.
« Các ngươi tới có chút hơi muộn nhưng như vậy cũng tạm được rồi. »Tiêu Diêu
Ma Đế lại một lần nữa lên tiếng.
« Chủ thượng có lệnh chúng thuộc hạ nào dám không tuân, không biết lần này chủ
thương muốn chúng ta tập hợp lập tức như vậy tới đây có gì sai bảo » Người lớn
tuổi nhất trong đám lão giả kia là Huyền Hạo lên tiếng.
« Việc này tạm chờ một chút. » Nói xong hắn lại quay sang chỗ Diệp Thanh Phong
: « Vương, nữ nhân này thật là ngươi yêu thích nữ nhân sao ? »
« Phải thì sao, không thì lại như thế nào. »Diệp Thanh phong cũng kiểu dạng
bất cần đời không quan tâm, nếu người ta đã coi hắn là Vương thì hắn cứ làm
như một vị Ma Vương chân chính lanh lùng đi.
« Ngươi nói vậy ta liền hiểu, tiểu nha đầu ngươi là người của cái Thiên Bắc
vực này, nhìn ngươi dạng này tuổi nhỏ đã có tu vi Nhân Vị đỉnh phong cũng coi
như một cái thiên tài tạm đi, ngươi chắc là người của cái Tông Môn nào đó,
Tông Môn ngươi lại là gì, ta sai người đưa ngươi về an toàn. »Tiêu Diêu Ma Đế
giọng nói có chút nhẹ nhàng cảu một vị trưởng bối đối với đám tiểu bối trong
nhà chứ không còn giọng điệu bá đạo lăng thiên như lúc trước nói chuyện với
nằng, có lẽ là do nhờ có phúc của Diệp Thanh Phong mà nàng được ăn theo.
« Ta là thiếu Tông chủ của Vân Hải Tông, mà tại sao ngươi lại muốn ta dời đi
ta không thể ở lại với hắn sao, hắn đã hứa cùng ta về Vân Hải Tông. »Vân hồng
Liên có chút nghi ngờ.
Tiêu Diêu Ma Đế liền đáp : « Có một số chuyện ngươi tạm thời không nên biết,
việc này tốt cho cả ngươi và Vương, còn việc Vương nhận lời cùng ngươi về Vân
Hải Tông gì đó thì hắn sau này sẽ đi, quân vua hí ngôn nào phải nói chơi. »