Phản Phệ


Người đăng: danmaich0i

Vân Hồng Liên vừa mới nói dứt câu thì nha hoàn bên cạnh nàng đã sợ hãi quay
đàu bỏ chạy mà bỏ quên lại chủ tử rồi.Vân Hông Liên thấy ả bỏ đi liền hoảng
hốt:”Tiểu Thúy ngươi… ngươi quay lại cho ta, đừng bỏ ta lại một mình.”

Nhưng mà vì cái mạng nhỏ của mình thì nha hoàn Tiểu Thúy nào còn màng tới lời
nói của Vân Hông Liên nữa. Nếu như là bình thường thì đừng nói là một cái Diệp
Thanh Phong mười cái Diệp Thanh Phong cũng không phải đối thủ thời kỳ đỉnh
phong của nàng bời vì nàng vốn là cường giả Nhân Vị cảnh đỉnh phong nhưng mà
gặp phải một bầy yêu thú toàn tam giai và tứ giai sâu trông U Ám sâm lâm nên
cả đoàn hộ tống phải liều chết bảo vệ nàng chạy trốn, mà ngay cả nàng thân
cũng chịu trọng thương mới có thể chạy thoát được, đã vậy lúc trước lại còn bị
Ngao Tường không biết trời cao đất rộng đả thương thêm.

Ngay lúc này thì Diệp Thanh Phong vẫn còn đang trong cơn cuồng sát bỗng nhiên
thổ huyết ngã xuống trong cơn đau đớn, Vân Hông Liên thấy vậy cuồng hỉ bỏ chạy
ra xa nơi này. Hiện tại đối với nàng chỉ cần là nơi không có cái tên ác ma
cuồng sát đáng sợ kia thì đó chính là nơi an toàn, chạy được một đoạn thì nàng
lấy đan dược chữa thương tam phẩm trong giới chỉ ra đút vò miệng điều hòa khí
tức.

Sau một hồi chữa thương thì nàng đã khôi phục đươc khoảng hai thành thực lực
tả hữu, nhưng mà hình bóng của Diệp Thanh Phong cứ xuất hiện trong đầu nàng,
nàng bắt đàu cảm thấy áy náy vì bỏ hắn lại, nêu giờ có yêu thú cường đại nào
đi qua chắc chắn hắn phải chết không thể nghi ngờ. Nàng quay lại chỗ cũ nơi mà
đã bỏ lại Diệp Thanh Phong trong cơn đau đớn nàng đoán cơn đau đớn đó là sát
khí phản phệ do nhìn Diệp Thanh Phong tuổi còn nhỏ nhưng sát khí quanh thân
lại vô cùng bá đạo. Nàng quyết định cứu hắn coi như trả ơn vì nếu không có hắn
thì có lẽ bậy giờ nang còn đang bị đám cường đạo kia lăng nhục.

Nhìn thấy Diệp Thanh Phong giờ đã bình an vô sự thoát khỏi sự phản phệ nhưng
điều khiến nàng ngạc nhiên là không biết thanh kiếm huyết sắc lúc nãy đâu,
nàng không để ý nhiều liền kéo Diệp Thanh Phong vào một cái hang động để trốn
yêu thú.

Lúc này nàng mới nhìn kỹ được khuôn mặt của tên nam tử đã cứu nàng thì mới
phái hiện hắn cũng là một tiểu mỹ nam, khuôn mặt nhỏ nhắn trảng trẻo, mái tóc
đen mượt thả bồng bềnh phải nói là còn đẹp hơn cả nữ nhân. Nhưng Vân Hông Liên
đã cảm thấy có gì đó không ổn, nàng nhìn vào chỗ tai trái cảu Diệp Thanh Phong
không ngờ cái thanh kiếm huyết sắc đáng sợ trong mắt của nàng giờ lại đang nằm
ngoan ngoãn phía trên tai trái của Diệp Thanh Phong như là một món trang sức
bình thường.

Sang hôm sau, lúc này Diệp Thanh Phong cũng đã bắt đầu hồi phục ý thức, hắn
ngồi dậy nhưng cảm thấy phía tay phải có cái gì đó mềm mềm nên cố nắn lại một
làn.Tức thì Vân Hông Liên rên nhẹ lên một tiềng rồi bừng tình phát hiện mình
bị tên tiểu sắc lang này chiếm tiện nghi thì mắt liền đỏ như trái cà chua.

Từ nhỏ tới lớn nàng còn chưa bị nam nhân nào là vậy, thế mà giờ lại bị một tên
tiểu tử nhìn còn nhỏ hơn nàng vài tuổi chiếm tiện nghi.( lão Đông: con này giờ
15 nha.)

Diệp Thanh Phong thấy có gì đó không ổn liền ấp úng:” Vị tỷ tỷ này ta thật sự
… không có ý đâu… đúng đúng ta thật sự không có cố ý… chỉ…chỉ là hiểu nhầm…”

Còn không đợi Diệp Thanh Phong nói hết câu thì Vân Hồng Liên đã tung một quyền
đánh hắn bay dính vào vánh hanh động:” Tiểu sắc lang ngươi còn nói không có ý,
bản tiểu thư cứu ngươi thế mà ngươi… ngươi còn dám chiếm tiện nghi của…của
ta…”

Càng nói sắc mặt nàng càng hồng lên, nàng vốn là một đại mỹ nữ giờ lại càng
thêm kích thích người khác phạm tội. Diệp Thanh Phong qua hai kiếp làm người
thì biết là nữ nhân là không thể dùng lý để nói chuyện a.


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #5