Ngươi Muốn Loại Quan Tâm Như Thế Nào?


Người đăng: danmaich0i

“Nguyệt nhi a, tất nhiên là gia gia sẽ không lừa con a, nghe lời phụ thân
xuống đây trước nói a.” Người lên tiếng chính là đại bá cảu Diệp Thanh Phong
cũng chính là cha nuôi của Diệp Song Nguyệt Diệp Đông.

“Các ngươi đều nói tiểu Phong còn vậy hắn đâu, các người lại gạt ta, nếu hắn
thật còn các người nhường hắn tới gặp ta.”Diệp Song Nguyệt biết rõ một phàm
nhân ngã xuống cách núi cao vài trăm trượng như vậy sao còn có thể sống sót,
giờ thâm tâm nàng đang có biết bao nhiêu bi phẫn.

“Tỷ tỷ, ta thật chưa có chết, lẽ nào ngươi mong ta chết vậy sao?” Diệp Thanh
Phong mặt cười cười lăng không đứng ngay phía sau Diệp Song Nguyệt.

Quay lại phía sau, Diệp Song Nguyệt lại được nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn,
mái tóc đen dài trên mặt một cái nàng luôn coi là đệ đệ tiểu bạch kiểm, nhìn
thấy hắn lăng không đứng thì lại càng làm nàng khó tin: “Tiểu Phong thật là
ngươi, ngươi không chết, hơn nữa còn có thể tu luyện rồi.”

“Tỷ tỷ, ta…” Diệp Thanh Phong còn chưa nói hết lời thì Diệp Song Nguyệt đã lao
vào ôm hắn vào lòng: “Ngươi tên hỗn đản, ngươi không chết sao lại không về sớm
gặp ta.” Vừa nói nước mắt nàng vừa tuôn trào.

Lau đi hằng nước mắt của nàng: “Tỷ Tỷ a, ngươi đừng có khóc như vậy nha không
ngươi khác nhìn lại bảo ta khi dễ ngươi.”

Diệp Song Nguyệt trừng mắt hắn: “Ngươi cái này hỗn đản chính là đang khi dễ
ta.”

Một hồi lâu ôm hắn nàng mới nói đươc một câu nữa: “Tiểu Phong ngươi còn sống
thật tốt.”

Khuôn mặt nàng tươi cười có biết bao mỹ lệ nàng vốn là một đại mỹ nhân bất kể
cử chỉ nào cũng đều động lòng người. Nàng một thân váy trắng thuần khiết lại
thêm một mát tóc trắng xõa xuống hông khiến khi nàng từ trên trời hạ xuống chỗ
đám người Diệp Bá Thiên cùng Diệp Đông thì ai cũng phải hô “Tiên Tử”.

Nàng lại lườn sang Diệp Bá Thiên: “Gia gia ngươi biết hắn còn sống sao không
nói với ta?”

“Ngươi thiên phú tuyệt luân nhưng mà lại lười biếng tu luyện, lúc đó ngươi
điên cùng tu luyện cũng là tốt lão già ta đây lại làm sao phải ngăn cản?
hahaha” Diêp Bá Thiên như là đang cười trên nỗi đau của người khác một dạng.

“Hừ, gia gia ngài cẩn thận ta vặt hết ria mép ngài a.” Nghe nàng đe dọa Diệp
Bá Thiên sao còn dám cười cợt.

“Dù tiểu Phong có bình an vô sự ta cũng muốn cho Văn Hải Tông trả giá đắt.”Mắt
nàng lóe hàn quang sát khí trùng thiên.

“Tỷ tỷ, ngươi bình tĩnh chút đi, kẻ làm ta ngã xuống vách núi không phải là
Vân Hải Tông.”Diệp Thanh Phong giờ cũng đã đáp xuống Diệp Song Nguyệt bên
cạnh.

Diệp Song Nguyệt cũng có chút bất ngờ hỏi: “Không phải Vân Hải Tông vậy là
ai?”

“Phụ tử Diệp Phàm còn có Diệp Thương.” Diệp Thanh Phong lãnh đạm trả lời.

Măt Diệp Song Nguyệt lại sát khí trùng thiên: “ Ta đi giết bọn chúng.”

“Không cần nữa.”Diệp Thanh Phong nhìn Diệp Song Nguyệt nói nhưng là nhường
nàng bất ngờ: “Tại sao?”

“Bọn chúng chết hết rồi.”Diệp Thanh Phong cười như không cười trả lời.

“Chết liền tiện nghi chúng, nếu không ta nhất định cho đám người đó sống không
bằng chết.” Nghe được đám người Diệp Phàm chết tin tức thì nàng mới bình tĩnh
lại một chút.

Nhưng giờ nàng lại nhớ tới có gì đó không đúng: “Tiểu Phong ngươi có thể tu
luyện từ lúc nào, không nhìn ra a, ngươi vậy mà cũng đã là Nhân vị ngũ trọng
rồi. Ngươi không thể tu luyện liền là gạt ta phải khồng.” Nàng tức giận như là
một cái nữ hài bị người lừa dối mà nổi cáu.

“Nhân Vị ngũ trọng, Phong nhi ngươi lại đột phá.” Diệp Bá Thiên giờ cũng mới
để ý tới Diệp Thanh Phong tu vi không ngờ lại đột phá thành ngũ trọng rồi.
Phải biết Diệp Thanh Phong nguyên bản không thể tu luyện nhưng mà một tháng
trước liền là Nhân vị tứ trọng, giờ lại càng là đột phá tới Nhân Vị ngũ trong.

“Ta chỉ là may mắn thôi đột phá thôi mà còn chưa bằng được tỷ tỷ, mười bảy
tuổi Địa Vị cảnh nha.”Diệp Thanh Phong nhìn sang phía Diệp Nguyệt cười cứ như
hắn chỉ là bình thường.

Thế nhưng lúc này ai mà coi hắn là người bình thường chứ. Diệp Bá Thiên cuồng
tiếu đá hắn một cái: “Ngươi cái tên tiểu tử này đúng là quái vật, Nguyệt nhi
ngươi cũng vậy a, hai ngươ các ngươi đều là quái vật, tốc độ tu luyện như vậy
các ngươi bảo bọn ta sống sao.”

Một tuần qua đi, một tuần này sáng nào Diệp Song Nguyệt cũng đến phòng Diệp
Thanh Phong nhìn hắn có tại không cứ như lại là sợ hắn biến mất một lần nữa.

“Tỷ tỷ ngươi đừng có như vậy nưa, ta cũng đâu có biến mất nữa đâu mà ngươi cứ
suốt ngày đi theo ta vậy.”Có Diệp Song Nguyệt ở bên cạnh hắn làm sao dám tu
luyện mấy cái võ kỹ kia đây, hắn sao mà quyên được đay toàn là Ma Kỹ, nếu để
người ta nhìn thấy cách hắn tu luyện thì dù là Diệp Song nguyệt cũng có bỏ hắn
mà đi không.

“ Ngươi đây là chê ta phiền phức sao, uổng công người ta suốt ngày lo cho
ngươi.”Diệp Song Nguyệt nhìn mặt vô cùng ủy khuất như sắp khóc rồi.

Diệp Thanh Phong giờ cũng luống cuống: “Tỷ tỷ ngươi đừng có khóc, ta đây chỉ
là lo ngươi suốt ngày ở cạnh ta bỏ bê việc tu luyên.”

Hắn năm này mới mười hai tuổi, nói chính sác thì cũng chỉ sắp mười ba vậy mà
hắn lại phải đi dỗ một cái tỷ tỷ hơn hắn tới năm tuổi. Hắn chỉ còn biết than
với trời a Thiên lý ở đâu.

Diệp Song Nguyệt nghe vậy liền nhìn hắn với gương mặt vui sướng: “Ngươi đây là
đang quan tâm ta sao?”

Diệp Thanh Phong cũng là hết lời rồi: “Ngươi là tỷ tỷ của ta, ta không quan
tâm ngươi thì quan tâm ai?”

Diệp Song Nguyệt tức giận trừng hắn một cái: “Ta không có nói loại quan tấm
đó.”

“Vậy ngươi muốn loại quan tâm như thế nào mới bằng lòng đây hả tiểu nãi nãi
của ta.”Diệp Thanh Phong càng ngày càng sợ gần nữ nhân rồi. Một cái Vân Hồng
Liên là hắn đã mệt chết rồi giờ chả lẽ lại thêm một cái.


Vạn Giới Vi Tôn - Chương #13