80:trương Tam Phong.


Người đăng: Heocondielac

Gặp Tống viễn kiều đáp lời,Nguyễn cao Tân gọi khách hàng tập trung đầy đủ rồi
nói:

-Hôm nay chuyến kế tiếp của chúng ta sẽ đến là Võ Đang...

Nghe danh Võ đang ai nấy đều tò mò,đặc biệt là những nhân vật sống trước thời
này.Như Hoàng dược sư,Vô nhai Tử họ đều là bậc tông sư,cũng rất tò mò về nhân
vật Trương Tam Phong.Đặc biệt nhất là Mao tiểu Phương,dù sao tổ sư của y chính
là Trương Tam Phong.

Mặc dù không cùng một thế giới nhưng cũng đáng cho y kính ngưỡng,thấy mọi
người không ý kiến gì hắn nói tiếp:

-Nhưng trước hết,tôi e là phải giúp vị Tống đại hiệp này tìm Ân lục hiệp trước đã...

Nói xong thì hắn từ túi không đáy lấy ra cánh cửa thần kỳ màu đỏ,mọi người
trung quanh tò mò không biết hắn lấy cái cửa làm gì.Bọn Tống viễn kiều thì trố
mắt,vì chưa thấy ai lấy vật thể to lớn như vậy từ cái túi nhỏ xíu.Nguyễn cao
Tân gặp mọi người tò mò liền quảng cáo nói:

-Đây là cánh cửa thần kỳ,chỉ cần nghĩ đi đến đâu liền mở cửa ra liền đến đó.Nó chỉ giới hạn trong thế giới đó,ngoài ra khoảng cách giới hạn của nó là 10.000 năm ánh sáng.

Nghe mười ngàn năm ánh sáng,mọi người đều mù tịt.Chỉ có Peter ,cha con nhà
Norman và mấy nhân vật đến từ Gintama,mới hiểu được mười ngàn năm ánh sáng là
ý gì.Biết mọi người tò mò,hắn không nói nhãm nữa.

Trong lòng nghĩ đến tìm Ân lê Đình liền mở cửa,nhưng khi cánh cửa vừa mở một
luồn cát vàng bay vào đại sảnh.Phía trước năm mét có một thân ảnh nằm trên
cát,gặp Nguyễn cao Tân bước vào mọi người tò mò đi theo,đoàn người võ Đang
cũng thế.

Nhưng khi thấy thân ảnh nằm trên cát,bọn Tống viễn kiều mới hốt hoảng chạy
lại.Người này không phải Ân lê Đình sao,thấy y toàn thân máu me đầm đìa.Tống
viễn kiều đở y hốt hoảng nói:

-Lê Đình....đệ không sao chứ....ai làm đệ ra nông nổi này...

Đoàn người Võ Đang ai nấy đều chảy nước mắt,Hoàng phi Hồng trong đây là Lang
trung nên đến trước người Ân lê Đình bắt mạch.Thấy y nhíu mày Tống viễn kiều
lo lắng hỏi:

-Hoàng đại phu....lục đệ ta có sao không...

-Tánh mạng thì không sao....nhưng thân thể đều tàn phế rồi...

Mạc thanh cốc lúc này mới nén nước mắt lên tiếng:

-Lục sư ca tình trạng bây giờ rất giống Du tam ca năm xưa...

Tống viễn kiều nghe thế ngẩng người,hắn lúc nãy do quá lo lắng nên chưa kịp
nghĩ kĩ.Giờ nghe thất đệ nhắc nhở hắn mới nhớ lại Du tam đệ,nên vội vàng kiểm
tra xương cốt Ân lê Đình.Không kiểm tra thì không biết,vừa kiểm thì y chang
tình cảnh năm xưa.

Du liên Châu lúc này mới thở dài nói:

-Lại là Đại lực kim cang chỉ của Thiếu lâm...

Trương vô kỵ cũng khóc sướt mướt,nhưng nghĩ đến Nguyễn cao Tân biểu hiện thần
kỳ vô cùng nên vội lên tiếng:

-Nguyễn công tử.......ngài chắc biết cách chữa trị cho Ân lục thúc....xin ngài, cứu giúp Ân lục thúc.Trương vô kỵ này, làm trâu làm ngựa cho ngài cũng được...

Nói xong hắn dập đầu liên tiếp trên mặt cát,Nguyễn cao Tân hơi vuốt cằm nói:

-Chuyện này cũng rất đơn giản....

Đoàn người Võ Đang nghe thế mới ngẩng đầu nhìn hắn hỏi:

-Không biết Nguyễn công tử có cách gì...

-Ừ.....đến Võ Đang hãy nói..

Gặp hắn trả lời như thế,Mạc thanh cốc hơi nóng nảy định lên tiếng.Tống viễn
kiều vội vàng kéo sư đệ,rồi lắc đầu.Nguyễn cao Tân không nói nhảm nhiều,hắn
lại mở cánh cửa thần kỳ rồi bước vào.Đám khách hàng cũng đi theo,lần này bọn
họ đến nơi khác với lúc nãy.

Chỉ thấy phong cảnh hữu tình,chim hót ríu rít.Xung quanh nhiều hàng cây tùng
xanh mướp,trước mặt một cánh cổng to lớn màu đỏ.Phía trên bảng hiệu đề hai
chữ"Võ Đang",hai bên cổng có hai người mặt thanh bào đứng gác.

Đám khách hàng bước vào đều cảm thán thần kỳ,đoàn người Tống viễn kiều mới
theo đuôi bước vào.Du liên Châu đi đằng trước,vừa bước vào hắn liền ngạc nhiên
thốt:

-Đây...đây...không phải là Võ Đang sao...
Mặt dù biết cánh cửa thần kỳ,nhưng đến bây giờ Du liên Châu mới cảm thấy rõ
ràng nhất.Phải biết từ Võ Đang đến Quang minh đỉnh ít nhất phải mấy tháng
trời,chưa kể đường lên Võ Đang đường núi cheo leo.Nhưng bây giờ bọn họ trở về
chỉ trong vài giây,hỏi sao không thần kỳ cho được.

Trong Võ Đang đại sảnh.

Trương Tam Phong tuổi đã gần 100,râu tóc đều trắng xóa.Mỗi ngày thường lệ,ông
ta đều trước điện Tam thanh làm lễ sáng.Sau đó mới giảng đạo kinh cho đám đồ
tôn,hôm nay cũng như mọi khi.Nhưng khác biệt là thằng nhóc Thanh vân thở hổn
hển,chạy vào điện Tam thanh mừng rỡ nói:

-Thái sư tổ....Tống sư bá....trở về rồi...

Trương Tam phong hơi nhíu mày,một thanh niên ngồi gần đó lên tiếng:

-Được rồi Thanh vân làm lễ sáng đi,đừng nháo nữa....

-Thanh Diệp sư huynh...đệ nói thật mà...

-Nói nhăn nói cuội gì đó...ai không biết Tống sư bá giờ đang trên Quang Minh đỉnh..mày nói thế không phải nói bậy là gì...

Thanh Vân nghe thế gãi đầu nghĩ"Sao ta nói thật mà chả ai tin nhỉ,được rồi đợi
Tống sư bá vào rồi cho hắn bẻ mặt".Thấy Thanh vân im lặng Thanh Diệp hơi đắc
ý,nhưng chưa được bao lâu hắn sém sặc nước miếng.Vì quả thật Tống sư bá về
rồi,còn mang theo bị thương trầm trọng Ân lê Đình vào viện.

Trương Tam Phong lúc đầu nghe Thanh vân nói thế cũng giật mình,nhưng nghĩ đến
trẻ con nói đùa nên lão không để ý lắm.Mãi đến đám Tống viễn kiều gấp gáp vào
điện,ông ta mới giật mình nghĩ"Chẳng lẽ Viễn kiều đi giữa chừng gặp bất
trắc,nếu không Lê Đình sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy".

Thấy Tống viễn Kiều vào trong sẽ kể đầu đuôi cho Trương tam Phong nghe,dè đâu
hắn đến bên Nguyễn cao Tân hỏi:

-Nguyễn công tử...giờ đã đến Võ Đang,xin công tử cứu lục đệ...

Nguyễn cao Tân gật đầu đáp:

-Vậy phải xem Trương chân nhân rồi...

Trương Tam Phong ngạc nhiên khó hiểu,gặp viễn kiều cầu xin người thanh niên
này.Ông ta cũng không ỷ già lên mặt,hơi khom người nói:

-Nếu vị công tử đây có cách gì giúp được Lê Đình,công tử muốn gì lão đạo cũng đồng ý..

Gặp Trương Tam Phong chơi xộp thế,Nguyễn cao Tân cười tươi nắm tay lão nói:

-Trương chân nhân chỉ cần nắm tay ta là được,ta đưa chân nhân đến một nơi sẽ hiểu..

Trương Tam Phong sửng sờ,đổ mồ hôi nghĩ"vị công tử này....khẩu vị nặng quá
đi,lão đạo già thế mà vẫn không tha''.


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #80