72:lên Tổng Đàn...


Người đăng: Heocondielac

Trương vô kỵ vừa bật thốt,liền biết không ổn.Lại nghe Nguyễn cao Tân nói tiếp:

-Không chỉ biết cha nuôi ngươi là Tạ tốn,còn biết ông ngoại ngươi là Bạch mi ưng vương Ân thiên chính.Mẹ ngươi là Ân tố tố,cha ngươi là Trương ngũ hiệp Trương thúy Sơn.

Trương vô kỵ nghe được lắp bắp không nói nên lời,Dương tiêu nghe thế giật mình
nói:

-Tiểu huynh đệ là....Trương vô kỵ...

Biết được y là ai,Dương tiêu cũng mừng rỡ.Nếu y mà làm giáo chủ thì bổn giáo
chắc không ai dị nghị.Nguyễn cao Tân dùng niệm lực,vẫy tay cuốn da dê trên tay
của tiểu Chiêu rời tay,rồi nói:

-Cuốn da dê này xem như là của ta...

Tiểu Chiêu giật mình muốn cướp lại nhưng thấy Dương tiêu không đã động,nên
không dám làm càng.Thấy nàng sốt sắng Nguyễn cao Tân lên tiếng:

-Nếu muốn lấy lại quyển da dê này,kêu mẹ ngươi đến lấy...

Hắn chỉ trêu đùa mà thôi,nhưng lại làm tiểu Chiêu sợ xanh mặt.Tưởng hắn đã
biết hết về nàng,làm xong hết thảy cũng đến lúc rời đi nơi này.Nguyễn cao Tân
dùng vòng xuyên thấu đặc bên kia tường đá,hẳn là lối đi ra bên ngoài bí đạo.Đi
lòng vòng một chút lại ra cái hang lớn dẫn ra bí đạo,Nguyễn cao Tân mới lớn
tiếng nói:

-Ra đi thôi...không khóe lại bỏ qua vở kịch hay..

Ba người bên trong chỉ có Dương tiêu là hơi hiểu,hắn chui vào vòng xuyên thấu
đi ra.Trương vô kỵ tò mò thầm nghĩ người kia thần bí như tiên nhân vậy,gặp
Dương tiêu đã ra ngoài.Y cũng theo sau,chợt nghĩ tiểu Chiêu là con gái nên mời
nàng đi trước.

Đợi mọi người ra ngoài hết,Nguyễn cao Tân cất vòng xuyên thấu.Bên ngoài băng
tuyết khắp nơi,ánh mặt trời xuyên thấu làm càng thêm bắt mắt.Bốn người đi qua
mé phía tây thì gặp mấy cái xác chết,hiển nhiên nơi đây đang chiến đấu.

Bổng thấy tên hòa thượng thiếu lâm quơ gậy múa lung tung,một người toàn thân
trùm kính bộ đồ đỏ không ngừng tránh né.Tay phải thỉnh thoảng bắn ra tơ
nhện,đợi đến tên hòa thượng múa đến chóng mặt,người này mới bắn tơ nhện vào
chân hắn rồi kéo lên gốc cây nói:

-Ơ đây phơi nắng nhá....

Nguyễn cao Tân thấy hắn thì biết là ai,không phải Spider Man sao.Tiểu Chiêu
chưa từng thấy điều lạ như thế nói:

-Công tử xem kìa, người đó như phóng tơ như con nhện ấy nhỉ...

Trương vô kỵ hơi ngờ vực nói:

-Chắc y luyện ....nhện công chăng...

Đang Nguyễn cao Tân đám người ở sườn núi,thì Tổng đàn Minh giáo khác hẳn với
cảnh chém giết bên ngoài.Nói thật Bạch mi ưng vương nhìn thấy cảnh nơi đây sém
tức đến lộn ruột,hắn nghe Minh giáo bị tấn công thì vội vàng dẫn thiên ưng
giáo đến trợ giúp.

Chém giết chết cha chết mẹ,lên được sườn núi thấy khói bóc nghi ngút.Cứ nghĩ
bọn Lục đại phái chẳng lẽ đã đốt tổng đàn,hắn hốt hoảng chạy lên.Thằng con
trai bị chém đến sắp die luôn rồi,nhưng mà khi đến tổng đàng.Mùi thịt nướng
lan tỏa khắp nơi,nhiều giáo chúng đang đốn củi nấu ăn.

Con mẹ nó,có thiệt không đây.Lục đại phái tấn công Quang minh đỉnh,tụi bây còn
có tâm trí nướng thức ăn.Bộ chết đói mấy đời rồi sao,định trước khi chết làm
bữa tiệc cuối hả.

Mà bọn Bành hòa thượng đang đứng vây quanh ông lão ngồi xe lăn,cùng với một
trung niên đang đánh cờ.Nhàn rỗi đến thế là cùng,hắn điên tiết hét lên:

-Đám Ngũ tán nhân chúng bay cùng thằng Vi nhất tiếu bộ rãnh rỗi lắm hả...

Nghe có người chửi mình,Ngũ tán nhân cùng Vi nhất tiếu quay đầu lại nhìn.Gặp
Ân thiên chính mặt mũi đỏ bừng mắng họ,Thiết quan đạo nhân dường như không
nghe đến.Hắn kéo tay Ân thiên chính nói:

-Qua đây lão Ân,nghe nói ngươi đánh cờ rất hay...qua đây xem Vô Nhai tiền bối và Hoàng tiền bối đánh cờ....

Gặp Thiết quan đạo nhân lôi kéo,hắn định phủi tay không tiếp.Nhưng bọn Bành
hòa thượng đá lông nheo với hắn,rồi lắc đầu.ý nói hắn đừng nháo ở đây,không
phải bọn Bành hòa thượng không lo lắng Minh giáo.

Mà bản thân họ bất đắc dĩ thôi,vì xung quanh bọn họ đều là đám lão quái
vật.Nào là Vô nhai Tử,Hoàng dược sư,Chu bá thông,Hồng thất công,Tảo địa thần
tăng...nhiều người trâu bò như vậy.Họ chỉ thấy tội nghiệp cho Lục đại
phái,nghe Bành hòa thượng nói nhỏ bên tai Ân thiên chính.

Làm hắn nhíu mày lại,nghe lão Bành nói cái tên trung niên đang đánh cờ là Đông
tà Hoàng dược sư,mấy trăm năm trước vang danh giang hồ.Nghe hắn nói mà Ân
thiên chính tưởng hắn bị tâm thần,còn nói lão ăn mày đang gặm sườn nướng Hông
thất công bang chủ cái bang đời thứ 18.

Nghe mà ảo vãi nồi,mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân.Nhưng hắn cũng không dám
thất lễ,khoảng mấy phút sau thì Dương tiêu cùng Nguyễn cao Tân trở về tổng
đàn.Mọi người thấy thế đều chào hỏi,là Ân thiên chính kỳ lạ.Dường như người
thanh niên tóc trắng này,mới là chủ nơi này vậy.

Đang miên man suy nghĩ thì một thanh niên,mặt mày hơi bẩn tới gần chảy nước
mắt nói:

-Ông ngoại....

Gặp y khóc lóc gọi ông ngoại,Ân thiên chính không hiểu ra sao.Dương tiêu bên
cạnh mới lên tiếng:

-Cậu ta là Trương vô kỵ.....

Ân thiên chính nghe thế run rẫy,hai tay sờ mặt y nói:

-Vô kỵ....quả nhiên là con,con có ánh mắt rất giống mẹ con...

Bên cạnh Nguyễn cao Tân nghe được sém họ sặc sụa,làm hắn còn tưởng Trương vô
kỵ là Harry potter nữa chứ.Ai gặp phải đều nói"con có cặp mắt rất giống mẹ
con",vãi nồi bạn tôi.

Hai ông cháu gặp nhau thì mừng vui khôn xiết,đang lúc tình cảm thì nghe tiếng
la hét vang lên.Đám đệ tử Minh giáo lúc này,đã rút quân trở về tổng đàng.Đồng
thời các khách nhân Vạn giới trung tâm thương mại đều trở lại,đặc biệt nhất là
Gintoki đám người.

Khi lên đỉnh còn kéo theo đệ tử Minh giáo truy sát,cũng may Dương tiêu ngăn
lại hỏi rõ đầu đuôi.Sau biết được sự kiện ô long như vậy,may mắn là đệ tử Minh
giáo không ai chết.Nếu không thì hắn khó mà ăn nói.

Mấy phút sau thì lục tục đám ngũ hành kì cũng rút quân trở về tổng đàn,nhờ kì
này có đám khách hàng Minh giáo đã ít tổn thương hơn nguyên tác.Theo sau đó
mười mấy phút,đệ tử lục đại phái cũng tấn công lên.Bọn này vừa đi vừa hò hét
khắp nơi,không biết còn tưởng đám tâm thần mới trốn trại.

Có lẽ vẫn không nhận ra hành động của chính mình,các phái chưởng môn đều rất
hách dịch ra sân.Họ đứng bày trận bao quanh Minh giáo,bọn đệ tử la hét"giết
sạch ma giáo không chừa một ai".

Đám chưởng môn lục đại phái hài lòng gật đầu,chợt ngửi thấy mùi thơm thức
ăn.Nhìn kĩ lại mới rõ trên tổng đàng,dàn nướng thịt khắp nơi.Như đang tổ chức
một bữa tiệc,mà nào có giống sợ hãi hay bại trận.


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #72