Người đăng: Heocondielac
Phía tây Quang minh đỉnh.
Tiếng nói của Duyệt tuyệt vừa ra,đám đệ tử Lục đại phái ào ra ồ ạc.Khoảng trăm
người trở lên,mỗi người đều không xem lời của người áo trắng coi ra gì.Hoàng
phi Hồng kì lạ nhìn y,hắn bây giờ nhìn lại người trước mặt có vẻ không phải
Lưu quản lý.
Lưu hoa Vĩ là người rất hiền lành,mặt y lúc nào cũng cười niềm nở.Người trước
mặt này tuy rất giống,nhưng màu tóc và trang phục khác biệt.khuôn mặt y lại
lãnh ý vô cùng,đặc biệt là ngầu quá xá.Mặc dù không biết y là ai,nhưng đối mặt
với đệ tử Lục đại phái đông như vậy,cho dù giết cũng giết không xuể.
Nghĩ thế hắn định lên hỗ trợ,thì gặp y đã rút kiếm.Phi thẳng lên cao,lại bồng
bềnh trên không trung.Dường như mây trắng xung quanh cũng vì y mà cuộn
tròn,không biết có phải ảo giác xuất hiện hay không.Mọi người nơi đây cảm giác
được trên tầng mây có gì sắp hạ xuống,họ si mê nhìn nó.
Ánh mặt trời lan tỏa trên tầng mây,giây phút chờ đợi của họ đã đến.Mây trắng
bồng bềnh,bạch y như tuyết.Nếu không phải trên tay y thanh kiếm sáng bóng,mọi
người còn tưởng rằng là trích tiên hạ phàm.Đám chưởng môn Lục đại phái phát
hiện không đúng,chưa kịp họ phản ứng.
Bóng trắng đã lao xuống đám đệ tử Lục đại phái,bóng ảnh tầng tầng len lỏi qua
bọn họ.Khi tiếng kiếm tra vào vỏ,mọi người mới chợt thức tĩnh,một trăm mười
mấy đệ tử Lục đại phái ngã nhào xuống đất không động đậy.Nếu có người kiểm tra
xác họ,chắc sẽ thấy nơi cổ họng có vết thương mỏng như sợi chỉ.
Lúc này đệ tử Minh giáo đều rút quân về Quang minh đỉnh,chỉ còn Hoàng phi Hồng
và bạch y áo trắng.Nhìn Minh giáo đã rút quân,y không nói thêm một lời.Phi
thân lên cành cây,rồi lao vút lên đỉnh.Hoàng phi Hồng cũng đuổi theo y,chi để
lại bọn người Lục đại phái mê mẩn nhìn họ.
Bổng trong đám Nga mi đệ tử phát ra tiếng nói:
-Thật ..là đẹp trai quá đi....
Tiếng nói vừa phát ra,làm Diệt tuyệt mất mặt hét:
-Câm miệng....
Quay lại Quang minh đỉnh,Nguyễn cao Tân cùng Dương tiêu hai người mò mẫm trong
bí đạo.Khác với Trương vộ kỵ có tiểu Chiêu dẫn đường,hai người họ đều chưa bao
giờ đi qua.Dương tiêu mặc dù là hộ pháp tả sứ,nhưng mật thất bí đạo là nơi cấm
địa.Chỉ có giáo chủ mới có thể đi vào,ai trái lệnh đều sử theo luật lệ của
Minh giáo.
Thành ra mấy chục năm Dương đỉnh thiên mất tích,dù đoán được y ở đâu mọi người
trong giáo đều không dám vào.Sở dĩ hôm nay,hắn dám vào là vì bên cạnh có
Nguyễn cao Tân.Đã hứa với y đưa bí tịch Càng khôn đại na di,Dương tiêu không
thể không theo.
Hắn còn muốn biết,có phải Dương đỉnh thiên đã chết trong mật thất hay không.Họ
đi một tiếng đồng hồ,thì gặp được mấy tản đá lớn che hết bí đạo.Nguyễn cao Tân
di chuyển nó vào vạn giới trung tâm thương mại,một lát rãnh thì vứt đi.
Khi đến một ngỏ ngách,thì nghe có tiếng nói phát ra sau bức tường.Hai người mò
mãi mà không thấy cơ quan đi vào.Nguyễn cao Tân bực bội,lấy ra vòng xuyên thấu
đặc trên tường rồi chui vào.Dương tiêu đứng sau lưng ngạc nhiên,nhưng nhanh
bình tĩnh lại,cũng nối gót theo sau.
Vừa vào mật thất họ phát hiện hai người,một trai một gái.Dương tiêu chưa nhận
ra tiểu Chiêu tức giận hét lên:
-Ai cho các ngươi dám vào bí đảo của bổn giáo...
Đứng bên cạnh Nguyễn cao Tân giật mình,đại ca tự nhiên hét lên làm hết hồn
à.Thấy hắn còn sồn sồn như muốn cắn người Nguyễn cao Tân phất tay nói:
-Im lặng chút đi....Dương tả sứ...không thấy người ta đang luyện công sao...
Nghe hắn nói thế,Dương tiêu mới chú ý.Thanh niên này đang ngồi đả tọa,khuôn
mặt lúc xanh lúc đỏ.Hẳn là đang đến thời khắc mấu chốt,Dương tiêu cũng không
phải hạn tiểu nhân.Không thừa cơ mà hại người,Nguyễn cao Tân từ túi không đáy
lấy ra cái ghế ngồi xuống.
Thuận tiện thêm một cái ghế,một cái bàn.Hắn phẩy tay mời Dương tiêu ngồi,ánh
mắt trầm tư nhìn Trương vô kỵ.Tiểu Chiêu đứng bên cạnh ánh mắt đề phòng nhìn
hai người,xem một lúc thấy y luyện công không thú vị.Nguyễn cao Tân móc điện
thoại ra chơi game.
Khoảng 15 phút trôi qua,Trương vô kỵ đã thu công.Ngay từ lúc hai người bước
vào,y đã biết được.Khổ nổi là hắn đang trong thời khắc mấu chốt,nếu bị đánh
lén không bị thương cũng bị tẩu hỏa nhập ma.Cũng may là hai người này không
làm gì mình,nghĩ thế hắn đứng dậy khom lưng nói:
-Đa ta hai vị...
Tiểu Chiêu sau lưng thầm nghĩ"Công tử khờ thật,tại sao lại cảm ơn họ
nhỉ",Nguyễn cao Tân lúc này cũng cất điện thoại ngước đầu hỏi:
-Ồ...đã luyện thành công Càng khôn đại na di tầng thứ 7 rồi à....
Tiếng nói hắn vừa dứt,Dương tiêu trợn mắt đứng lên nói:
-Không thể nào....ngay cả Dương giáo chủ cũng chỉ luyện đến tầng thứ 4 mà thôi,tiểu huynh đệ đây dù thiên tư hơn người cũng ....
Hắn nói đến cuối cùng thì im bặt,chợt nhớ đến nếu ai luyện Càng khôn đại na di
thành công sẽ kế thừa chức giáo chủ.Nghĩ thế hắn chợt quỳ xuống nói:
-Quang minh tả sứ Dương tiêu xin bái kiến giáo chủ...
Trương vô kỵ nghe thế bối rối phủi tay liên tục đáp:
-Không....ngài lầm rồi....tôi...tôi..không phải là giáo chủ gì hết,giáo chủ của ngài ở bên này...
Y hơi quýnh quáng chỉ hai bộ xương khô,một bộ xương đang ngồi còn một bộ thì
trước ngực cấm con dao.Dương tiêu nghe thế vội vàng chạy đến,hắn sửng sờ hồi
lâu.Mặc dù biết giáo chủ lành ít dữ nhiều,nhưng lại không ngờ y lại chết tức
tưởi như vậy.
Do Dương tiêu lúc nãy vào Vạn giới trung tâm thương mại,nên không nghe được
lời Thành côn tường thuật.Mà khi về đến Minh giáo,bọn Bành hòa thượng cũng
quên bén nói cho hắn biết.Dương đỉnh thiên đã chết trong mật thất cùng phu
nhân của mình.
Thấy hắn buồn khổ ,Trương vô kỵ không biết làm gì.Nên đành kể đầu đuôi câu
chuyện,thì ra câu chuyện xảy ra khi mà Dương đỉnh thiên đang luyện công.Lại vô
tình phát hiện vợ mình đang xxx với Thành côn,dẫn đến hắn bị tẩu hỏa nhập ma
công lực tán hết.
Dương phu nhân khi biết được đã xấu hổ tự vẫn,Dương đỉnh thiên cũng trọng
thương quá nặng mà qua đời.Thành côn mất ghệ mà đau đớn thành thù,thề phải
sang bằng Minh giáo.Y kể xong mọi thứ,lại đưa bức thư Dương đỉnh thiên cho
Dương tiêu.
Trong thư kể về thương tiếc vợ mình,đồng thời căn dặn nếu ai luyện thành càng
khôn đại na di,mà từ Ba tư mang về thánh hỏa lệnh sẽ được làm giáo chủ.Còn
trước đó sẽ do Kim mao sư vương tạ tốn là phó giáo chủ.
Đọc song bức thư Dương tiêu ngậm ngùi thương tiếc,rồi ngẩng đầu nhìn Trương vô
kỵ nói:
-Nếu tiểu huynh đệ đã luyện thành Càng Khôn đại na di,thì cũng xem như có tư cách làm giáo chủ rồi.
Trương vô kỵ vội phủ tay đáp:
-Cái này.....phải do Tạ tiền bối làm mới phải,tiểu tử chỉ vô tình luyện thành mà thôi...
Ngôi bên cạnh Nguyễn cao Tân nghe thế đáp:
-Ừ..ngươi không phải là con nuôi của Tạ tốn sao,vật thì tìm hắn về là được..
Trương vô kỵ giật mình bật thốt:
-Làm sao ngươi biết...