Người đăng: Heocondielac
Bên giữa đỉnh Quang minh,đám đệ tử minh giáo không ngừng tấn công che
chắn.Hòng không để Lục đại phái tấn công lên Quang minh đỉnh,trong đám người
có Thường ngộ xuân.Hắn tay phải cầm đao không ngừng chém giết,chợt trên đỉnh
vang lên tiếng tù bà,kèm theo tiếng la lớn:
-Tất cả anh em rút quân lên Quang minh đỉnh,đây là lệnh của Dương tả sứ...
Nghe thế đám đệ tử minh giáo nhìn nhau,bọn họ không biết là thật hay
giả.Thường ngộ xuân không hiểu đây là ý gì,đang hắn thất thần thì bị một đệ tử
hoa sơn đâm lén.
Khi kịp ý thức thì thanh kiếm đã đâm xuyên vai,đám đệ tử lục phái thấy thế
mừng rỡ cùng nhau hợp lực đâm hắn.Thường ngộ xuân xanh mặt nghĩ"ta mạng chỉ
dừng tại đây",nhưng khi hắn định hình lại,chỉ gặp thiếu niên tóc ngắn đeo kính
chặn trước mặt.Tay phải rút kiếm nhanh như chớp.
Trước mặt đám đệ tử lục phái đều bị thương kêu gào,thiếu niên này mới gật đầu
nhìn Thường ngộ xuân nói:
-Mọi người mau rút lên Quang minh đỉnh,Dương tả sứ ra lệnh..
Gặp thiếu niên này cứu giúp Thường ngộ xuân mọi người đều tin tưởng y,chợt có
gã tóc quăn màu bạc chém một đệ tử minh giáo nói:
-Anh em tất cả hãy rút lui đi...
Chiến trường chợt yên tĩnh,Shinpachi che mặt hét lên:
-Gin....anh đang chém đệ tử minh giáo đó....
-Hả...-Thanh niên tóc bạc miệng giật giật,đám đệ tử Minh giáo hét lên:
-Chém chết mẹ nó đê....
Shinpachi vội vàng ngăn lại nói:
-Mọi người bình tĩnh,đều là người mình....thằng tóc quăn này bị mù màu....
Nói xong hắn liếc Gintoki,hiểu được Shinpachi ý tốt.Gintoki cũng trợn mắt
trắng nói:
-Ây ...da...đây là đâu....
-Quây bị mù màu hay bị mù mắt đây....
Shinpachi đổ mồ hôi lắp bắp nói:
-Hình như ....cả hai...
Đám Minh giáo sao mà tin,một tên trong đó nói:
-Không chừng thằng nhóc này cũng là người của Lục đại phái....chém chết mẹ nó anh em.....
Gintoki và Shinpachi cũng đổ mồ hôi,chưa ra trận đã nội chiến rồi.Thường ngộ
xuân,hơi tin tưởng Shinpachi.Dù sao thì nếu không phải thằng nhóc này cứu
giúp,hắn chắc chết lâu rồi.Nên hắn giang tay nói:
-Anh em xin dừng lại.....cậu nhỏ này hồi nãy giúp chúng ta,chắc không phải là cùng bọn với Lục đại phái đâu...
Đệ tử Minh giáo nghe thế đều dừng lại,ở đây ai cũng quý Thường ngộ xuân vì y
tính tình hào sảng.Nếu y nói là người mình chắc không nói bậy,có lẽ nên tin y
một lần.Đúng lúc này Kagura từ trên núi lao xuống,một chưởng vào ngực Thường
ngộ xuân nói:
Hiện trường yên tĩnh,rồi chợt bùn phát.Đám đệ tử Minh giáo đồng thanh hét lên:
-Chém chết mẹ...tui nó đê.......
Trên chiến trường Quang minh đỉnh,bổng xuất hiện đám người lạ mặt làm thay đổi
cuộc chiến.Bên lục đại phái tử thương vô số,đương nhiên cũng có vài trường hợp
diễn biến khó hiểu như đám Thường ngộ xuân gặp phải.
Như Chu nguyên chương xui xẻo bị người ta chém trọng thương,mà hung thủ là tên
tóc dài dắt theo con thú cưng kỳ lạ.Chuyện này cũng diễn ra ở vài nơi,kì lạ
nhất đám này đánh trọng thương huynh đệ Minh giáo rồi chạy đến tổng bổ.
Chẳng khác nào chui đầu vào lưới,bên phía bắc Quang minh đỉnh.Kondo ba người
không ngừng ngăn chặng đệ tử lục đại phái,đám Minh giáo xem họ như thần
nhân.Đặc biệt là Okita có thể làm tất cả binh khí của đám lục đại phái rời
tay,đồng thời không cần cử động mà vẫn làm bị thương địch nhân.
Phía tây Quang minh đỉnh thì có vẻ rắc rối,dù đám người Hoàng phi Hồng và Trần
cận Nam đã kịp đến.Nhưng số lượng bên đây đông rất nhiều,đặc biệt phía sau còn
có mấy chưởng môn lục đại phái.Thấy tình khó thắng,Trần cận Nam hét lên:
-Anh em Minh giáo lui về Quang minh đỉnh.......
Nghe y lên tiếng,đệ tử Minh giáo nhìn nhau.Họ từng thề thà chết chứ không để
Lục đại phái tấn công lên Quang minh đỉnh,Trần cận Nam sao không biết họ nghĩ
gì,tay phải cầm cờ lệnh giơ lên hét:
-Cờ lệnh của Dương tả sứ ở đây,ai không nghe chém....
Gặp cờ lệnh nổi lên,Minh giáo đệ tử mới tin tưởng.Mọi người hổ trợ nhau rút
lui,bên dưới Lục đại phái thấy Minh giáo rút quân.Nghĩ chắc bên đỉnh khác,Minh
giáo đệ tử chắc đã bại trận thảm bại.Đám Lục đại phái hăn hái hét:
-Tấn công....đừng để tên nào sống sót....
Lục đại môn phái đệ tử ào ạt tấn công,làm mấy đệ tử Minh giáo phía cuối không
kịp chống đở.Hoàng phi Hồng gặp thế,phi thân ra sau,chân phải tung vô ảnh
cước.Làm cho dãy trước lục đại phái,chưa thấy rõ chuyện gì đã thấy mỗi người
bay ra sau.
Trước ngực còn inh dấu chân rõ ràng,các chưởng môn Lục đại phái phía sau đều
ngạc nhiên.Vì người trước mắt cước pháp làm họ chưa từng thấy,đặc biệt còn lợi
hại như vậy.Họ đâu biết rằng Hoàng phi Hồng xưa đâu bằng nay,hắn nhận được 50
năm miễn phí nội lực.
Sức chiến đấu đã thăng lên một đẳng cấp khác biệt,mà vô ảnh cước có nội lực bổ
trợ.Có thể nói đã đạt đến cảnh giới vô ảnh vô tung,đến người sáng lập nó cũng
chưa bao giờ đạt đến.Gặp hắn đại sát tứ phương,trong đó còn có đệ tử mình.
Hà thái xung chưởng môn Côn lôn lao ra ngoài,nhất kiếm đâm về phía mi tâm
Hoàng phi Hồng.Nào ngờ cước ảnh quá nhanh,kiếm chưa đến địch nhân đã bị đá rời
tay.Hoàng phi Hồng đã xoay người lên không trung như phi ưng,tay phải hổ hình
như muốn chụp nát não của Hà thái Xung.
Nhưng giữa chừng hổ trảo đổi thành chưởng,tán thẳng vào sau gãy lão.Dù đã thu
lực rất nhiều,Hà thái xung cũng cảm thấy đầu ông ông,cả người mất chớn nằm xấm
xuống đất.
Vợ lão Ban thục nhàn thấy thế lao ra cứu chồng,ả biết đánh chắc không lại
Hoàng phi Hồng.Nên chỉ kéo chồng ả bờ vai,xách về Lục đại phái.Mấy người
chưởng môn khác,định cùng nhau ùa lên hội đồng Hoàng phi Hồng.
Bổng trên đỉnh núi lao xuống một bóng trắng,y đạp nhẹ cành cây đáp xuống .Ánh
mắt lạnh nhạt nhìn đám người,Hoàng phi Hồng gặp y thì giật mình kêu:
-Lưu quản lý sao ở đây....
Nhưng y không trả lời,chỉ rút kiếm vạch xuống đất lằn ranh.Lãnh ý nói:
-Bước qua lằn ranh chết....
Gặp người này ngông cuồng như vậy,Lục đại phái đều tức giận.Diệt tuyệt sư thái
xanh mặt hét:
-Thật ngông cuồng,người đâu lên cho ta.......ta xem ngươi giết được bao nhiêu người...