Người đăng: Heocondielac
Tên quan viên tiếng nói vừa ra,quần hùng đều căng thẳng.Phải biết gian hồ từ
trước đến nay,rất xem thường triều đình.Trong số họ có người thậm chí là gian
dương đại đạo,số người chết trong tay họ nhiều không đếm xuể.Cho nên thái độ
của họ đối với quan lại rất đề phòng.
Như hôm nay,nghe được quan viên muốn tuyên chỉ,đám quần hùng đều thầm nghĩ"Lưu
chính Phong chắc phạm tội tày đình gì đây,nếu đã đến tham gia tiệc của y chắc
không thoát khỏi liên lụy".Nghĩ thế mọi người tay phải đều giữ chặt kiếm,chỉ
cần tên quan lại hành động họ liền giết ra khỏi lưu phủ.
Nhưng Lưu chính Phong quỳ xuống tiếp chỉ làm họ giật mình,chỉ nghe y đáp:
-Thảo dân Lưu chính Phong xin nghe tuyên chỉ,chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế.
Nghe hắn đáp lại,mọi nhân sĩ võ lâm đều há hốc mồm,tên quan viên gật đầu đọc:
-Theo tuần phủ Hà Nam trình tấu: Kẻ thứ dân ở huyện Hành sơn là Lưu chính Phong đã giỏi về cung kiếm,lại sốt sắng với công việc,tài đức đáng trọng dụng.Nay phong cho y chức tham tướng vì triều đình phụng sức...khâm thử.
Lưu chính Phong dập đầu đáp:
-Vi thần Lưu chính Phong tạ ơn Ngô hoàng,chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế.
Hắn đáp xong thì đứng dậy,đến quan viên cảm tạ.Thậm chí khi đưa hắn đi còn
biếu một mâm bạc làm quà,đám nhân sĩ giang hồ thấy thế.Người thì khinh bỉ,kẻ
thì lắc đầu.
Mà đứng trong sảnh Nhạc bất Quần vuốt râu trầm tư,hắn kì này trước khi đến
được Nguyễn cao Tân dặn dò.Hãy cố hết sức mà giúp Lưu chính Phong,thậm chí
khuyên hắn mang theo y cùng với Khúc Dương vào vạn giới trung tâm thương mại.
Hắn mặc dù không hiểu tiên gia ý gì,nhưng không dám vi lệnh.Nhìn rõ mọi sự
việc hắn lắc đầu đáng tiếc,thầm nghĩ vì người đàn ông bỏ hết gia đình và môn
phái đáng giá sao.Chẳng lẽ tình gay lọ quý hơn tình mẹ sao,à không tình vợ
chồng sao.
Lúc này Lưu chính Phong sau khi đưa xong quan viên,rồi trở về đại sảnh.Vừa
bước vào hắn cười ha hả nói:
-Thưa các vị anh hùng và các bậc tiền bối!Các vị đã không ngại đường xa mà lặn lội đến đây,Lưu chính Phong cảm kích vô cùng.Bữa nay tiểu đệ rữa tay chậu vàng,rồi từ đây không màn đến ân oán giang hồ nữa.Hẵn các vị đã rõ nguyên nhân,tiểu đệ chịu ân điển của triều đình làm một chút quan nhỏ.
-Người ta nói:" Đã ăn lộc của Vua thì phải biết đạo quân thần" .Các hành động trên giang hồ đều nói chữ nghĩa khí,còn quốc gia lại nói về công tư phân minh.Hai đường lối này xưa nay mâu thuẫn lẫn nhau,khiến cho Lưu mỗ khó mà xử lý.Từ nay về sau Lưu mỗ rời khỏi võ lâm,các đệ tử dưới trướng muốn rời khỏi sư môn gia nhập phái khác,thì cứ tùy tiện.Lưu mỗ mời các vị đến đây để chứng kiến,sau này thị phi giang hồ Lưu mỗ không nhúng tay nữa.
Nới xong y vái chào đám người,rồi đệ tử nổi pháo lên.Mễ vi Nghĩa đem một chậu
vàng đến đặc trên bàn,Lưu chính Phong lúc này mới dõng dạc nói:
-Đệ tử Lưu chính Phong chịu ơn ân sư thu vào môn hạ,truyền thụ võ công,chưa làm gì rạng rỡ cho phái Hành sơn.Thật xấu hổ vô cùng!May mà có Mạc đại sư ca cầm đầu bản môn.Lưu chính Phong này ngu muội thô lỗ,dù có thêm một mình Lưu mỗ cũng không phải nhiều,thiếu Lưu mỗ cũng không phải ít.Từ nay Lưu mỗ rữa tay gác kiếm,chuyên tâm theo đường lối sĩ hoạn,nhất định sẽ không dùng võ nghệ của ân sư để mưu cầu thăng quan tiến chức.Nếu trái lời thề thì sẽ như thanh kiếm này.
Y nói xong lời này lại xoay thanh kiếm trong tay áo lấy ra,hai ngón tay khẻ ấn
vào thanh kiếm,làm lưỡi kiếm gẫy làm hai.Hắn cầm hai đoạn kiếm quăng xuống
đất,làm lưỡi kiếm cấm xâu vào mặt đất.
Quần hùng nhìn thấy thế đều kinh dị,nhiều người lại lắc đầu thầm tiếc hận cho
y.Lưu chính Phong lại không để ý,y cười rạng rỡ xoắn tay áo ấn xuống chậu
vàng.Song hai tay còn cách chậu vàng 20 cm thì ngoài cổng vang lên tiếng quát
tháo:
-Khoang đã...
Lưu chính Phong hơi giật mình kinh hãi,ngẩng đầu lên thì thấy bốn gã mặc áo
vàng đi vào.Bốn người vào trong cổng chia ra hai bên,một gã nghênh ngang đi
vào.Trên mặt hắn như hiện lên dòng chữ"làm đéo gì bố",trong hách dịch vô
cùng.phụ nữ có thai thấy được e cũng kiềm lòng không được nhảy ra tán hắn hai
bạt tai.
Hắn tay phải cầm cờ ngũ sắc trên trát đầy bảo thạch,như sợ người ta không biết
nhà hắn có tiền.Nhiều người biết hàng,thấy được lá cờ không kiềm được kêu lên:
-Đây là cờ lệnh minh chủ của Ngủ nhạc kiếm phái.
Gã cầm cờ đi đến trước mặt Lưu chính Phong hơi khom người nói:
-Lưu sư thúc,đệ tử vâng mệnh minh chủ cầm cờ Ngủ nhạc kiếm phái đến đây,xin Lưu sư thúc tạm hoãn việc rữa tay gác kiếm.
-Đã minh chủ có lệnh Lưu mỗ sẽ nghe theo,nhưng không biết minh chủ làm vậy có ý gì...
-Đệ tử chỉ vâng mệnh hành sự,xin Lưu sư thúc tha thứ..
Gặp hắn bề ngoài hách dịch,nói chuyện cũng không hổ báo cáo chồn.Lưu chính
Phong gật đầu đáp:
-Sư điệt chớ khách sáo,có phải ngươi là Thập trượng Tùng Sử hiền điệt?
Tùng Sử Đằng Đạt nghe y biết mình cũng hơi đắc ý,rồi hơi khom người đáp:
-Đệ tử Sử Đằng Đạt xin bái kiến sư thúc.
Đứng bên ngoài Định Dật bà tám cảm thấy hài lòng,bà ta gặp Lưu chính Phong từ
bỏ giang hồ vì cái chức quan bé tẹo,mà cảm thấy không đáng.Nay thấy đệ tử phái
Tung sơn ra ngăn cản,mà nghĩ chắc Tả minh chủ yêu tài Lưu chính Phong,không
muốn y rời đi nên hôm nay phái đệ tử ra ngăn cảng.
Nhạc bất Quần thì vuốt râu trầm tư,ánh mắt thỉnh thoảng liếc mái nhà.Đúng lúc
này phía sau đám người chợt nhốn nháo,lại nghe một giọng nói cô bé vang lên:
-Ái chà....các ngươi làm gì,ta muốn đi đâu là quyền của ta.Tại sao lại ngăn cảng,Lưu sư tỷ....
Cô bé tiếng la làm mọi người để ý,Lâm bình chi đứng cách đó không xa cũng đến
gần.Lại phát hiện một cô bé bị đám người mặc áo vàng ngăn cản vào hậu viện,đám
người mặc sắc phục hẳn là người của Tung sơn.
Nghe được tiếng kêu của Khúc phi Yên,Lưu chính Phong thấy chuyện không ổn hét
lên:
-Cuồng đồ nào to gan dám vô lễ,đùa bởn con gái ta.
Thì ra đám người Tung sơn đang bắt giữ người nhà của Lưu chính Phong,khúc phi
yến biết được mới hét lên cảnh báo.Mọi người đứng ngoài sân cũng rõ ràng tình
huống,Lưu chính Phong cảm thấy chuyện này không ổn nên hằn giọng hỏi Sử đằng
Đạt:
-Sử sư điệt, làm vậy là ý gì..
Chưa kịp Sử Đằng Đạt trả lời,một thanh âm của thanh niên vang lên:
-Ta không cho ai đi vào,thì không được đi vào.Tả minh chủ có lệnh,không để bất cứ người nhà họ Lưu nào chạy thoát.