6:vi Tiểu Bảo.


Người đăng: Heocondielac

Thế giới Lộc Đỉnh ký.

Tổng đà thiên địa hội, Trần cận Nam nhìn xung quanh thành viên mà lên tiếng:

-Bây giờ tôi có nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, tôi hi vọng có huynh đệ nào tự nguyện đi làm nhiệm vụ.

Phía dưới thành viên thiên địa hội đều nao nao, mọi người đều hỏi thăm lẫn
nhau xem nhiệm vụ gì. Thấy cả đám ồn ào, Trần cận Nam lên tiếng:

-Tôi vừa điều tra trong thanh cung có bốn quyển thập nhị chân kinh, trong đó có ghi chép bí mật của triều Thanh có giấu một kho tàng ở quan ngoại. Nếu mà chúng ta có thể biết được bí mật này, thì chúng ta có thể lấy lại tiền bạc và của cải của tụi nhà Thanh đã đoạt lấy từ giang sơn Đại Minh. Ngoài ra chúng ta còn chặt đứt long mạch của nó, long mạch bị đứt rồi thì khí số của nhà thanh sẽ tận như vậy thì giang sơn của Đại minh sẽ sớm ngày khôi phục.

-Cho nên tôi muốn phái một người vào trong cung để trộm lấy mấy quyển chân kinh, nhưng mà tôi biết nhiệm vụ kì này vô cùng khó khăn và hết sức nguy hiểm. Thậm chí là thập tử nhất sinh, nếu ai mà không muốn đi hãy ngồi xuống.

Tiếng nói Trần cận Nam vừa dứt tất cả mọi người đều nhao nhao chạy đến dành
ghế mà ngồi, Vi tiểu Bảo thầm hận đám quỷ sứ nhát gan này. Hắn đùng đẩy chen
lấn thét:

-Quây...đây là ghế của tôi...nè.....cho tôi ngồi với!

Mặc hắn kêu gào, mấy người đều đẩy hắn ra. Thấy xung quanh hết chỗ ngồi Vi
tiểu Bảo thầm gấp chết mẹ, chợt thấy ghế của Tổng đà chủ. Hắn lập tức nhanh
chân chạy lại, nhưng Trần cận Nam sao để hắn được như ý.

Chân phải đá cây đinh dưới đất làm nó cấm vào dưới ghế, khi mà Vi tiểu Bảo vừa
ngồi xuống thì lập tức đứng dậy thét lên. Trần Cận Nam thừa thế chụp vai hắn
nói:

-Tiểu Bảo, không ngờ trò mới vừa gia nhập vào bổn hội thì đã muốn lập đại công. Được! được sư phụ sẽ thuận theo ý trò..

Vi tiểu Bảo nghe thế mà gấp giải thích:

-Nhưng thật ra là...cái ghế đó....

Trần Cận Nam sao để hắn giải thích, kéo vai hắn nói:

-Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, trò có biết bội tín bội nghĩa là vi phạm điều quy thứ tám của bổn hội, phải chặt một tay một chân.

-Hả.....đây là thiên địa hội hay là chỗ ăn hiếp người đây..

Thấy hắn khó chịu, Trần cận Nam lên tiếng:

-Hãy theo thầy vô đây..

Hai thầy trò vào sau nhà, Trần cận Nam đóng cửa lại rồi nói:


  • Tiểu bảo trò là người thông minh, bây giờ thầy dùng phương thức của người
    thông minh để nói chuyện với trò. Mấy người ngồi ở ngoải đều không được như
    vậy.

Vi tiểu Bảo nghe thế lắc đầu nói: Trò thật không hiểu..

Trần cận Nam mặt kệ hắn mà nói tiếp:


  • Những người có học và hiểu biết sự lý thì đại đa số đều đã làm quan trong
    triều, cho nên nếu mà ta đối kháng với nhà thanh thì phải dùng thứ người ngu
    dại. Đối phó với kẻ ngu dại, thì tuyệt đối không nên nói lời thiệt. Phải dùng
    hình thức tôn giáo để thôi miên họ, làm cho họ cảm thấy tất cả mọi việc đều
    đúng đắng. Cho nên việc phản thanh phục minh chi là một khẩu hiệu, cũng giống
    như niệm phật mà thôi. Triều thanh một mực hiếp đáp người hán chúng ta vừa
    cướp tiền bạc của chúng ta, cho nên chúng ta phải phản thanh.

Nghe sư phụ lên nói thế, Vi tiểu Bảo vổ tay nói:


  • Đúng vậy phải phản thanh...để dành lại tiền và phụ nữ phải không. Cho nên
    cái chữ phục minh chỉ là khẩu hiệu thôi làm sao có thể thành công được. Được
    rồi! chúng ta đều là người thông minh mà, trò hiểu.

Trần cận Nam liếc nhìn hắn rồi nói tiếp:


  • Nói tóm lại nếu trò thành công thì trò sẽ được tiền bạc và phụ nữ rất
    nhiều, như vậy có chịu hay không hả.

Vi tiểu bảo thầm hay gật đầu nói:

-Chịu chứ sao không chịu. Nhưng mà lúc nãy thầy nói cái chữ thập tử nhất sinh làm người ta sợ quá trời luôn..

Thấy hắn đồng ý, Trần Cận Nam gật đầu nói:

-Thầy sẽ dạy võ nghệ tuyệt thế cho trò.

Nói xong Trần cận Nam móc quyển sách mỏng nhăn nheo màu xám cho Vi tiểu bảo
làm hắn thốt lên:

-Ây... da....quyển sách này to như vậy phải tập cả tháng đó nha.

-Quyển này chỉ là một trong cuốn võ học tuyệt thế thôi, cả đống đằng kia mới là bí cấp của võ nghệ.

Nhìn Trận Cận Nam chỉ ba chồng sách ở sau lưng, Vi tiểu bao há miệng nói:

-A.. chỉ đọc thôi thì đã tốn một năm rồi.

Trần Cận Nam gật đầu đáp:

-Thầy đã xem ba năm, luyện đến ba chục năm mới có cảnh giới như ngày hôm nay.

-Ba chục năm....vậy tôi phải tập bao nhiêu thời gian đây.

-Một đêm...

-À...còn có một đêm tập luyện...vậy là thập tử nhất sinh rồi.

-Không phải, nếu xem thì thập tử nhất sinh...nếu không xem thì thập tử vô sinh.

Nói xong Trần cận Nam kéo chân Vi tiểu bảo làm hắn ngã ra ghế nói:

-Bây giờ thì trò đi nằm vùng, sau này chắc sẽ gặp người của mình, cho nên thầy viết kí hiệu cho trò dưới lòng bàn chân bốn chữ "phản Thanh phục Minh"

-Quây....nhẹ tay một chút....ây.. da được rồi......được rồi.

Cảm giác bàn chân đau rát, Vi tiểu bảo giật lại bàn chân nói:

-Thanh Minh.

-Trò đưa bàn chân còn lại ra đây.

-Còn nữa hả, sau này đi. Hai chữ sau tôi tự vẽ được rồi.

Thấy hắn cố chấp, Trần cận Nam đành thôi. Nhưng vẫn căn dặn:

-Nè trò đừng có quên đó nha. Nếu mà không có viết sau này trò bị chết dưới tay của mình như vậy thì rất đáng tiếc.

Nói xong Trần Cận Nam quay người đi, chỉ để lại Vi tiểu Bảo ôm bàn chân ngồi
trên ghế. Đang định mang giày đi ra tổng đường thì trong đầu vang lên tiếng
nói:

-Ting....Vạn giới trung tâm thương mại mới khai trương, xin hỏi ngài có vào tham quan mua sắm hay không.


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #6