56:âu Dương Phong Cuồng...


Người đăng: Heocondielac

Khi Hồng thất công vừa dứt lời,không khí xung quanh chợt căng thẳng.Âu dương
Phong cũng buồn bực,hắn chẳng qua chỉ vì cháu mình lên tiếng.Không ngờ xưa nay
không màng chuyện nhảm,Hồng thất công cũng lên tiếng cảnh cáo hắn.

Hắn không biết Nguyễn cao Tân là ai,nhưng có thể làm lão ăn mày kính cẩn thì
đúng là lần đầu tiên hắn thấy được.Mà đang nhắm mắt Hoàng dược sư cũng nhíu
mày kêu con gái lại,rồi hỏi nhỏ bên tai.Hoàng Dung nghe được,thì kéo Quách
tĩnh qua một bên hỏi.

Quách Tĩnh xưa nay chỉ có Hoàng Dung cùng bà già hắn là để hắn nói gì nghe
nấy,đúng là khôn nhà dại chợ mà.Hắn không dám giấu giếm kể hết cho Hoàng dung
nghe,còn một bên lâm vào lúng túng Âu dương Phong không biết làm gì.

Đúng thế hắn thật túng rồi,đừng nói Hồng thất công đứng đó.Ngay cả Phong thanh
Dương cũng làm hắn thấy kiêng kị,giờ hai người đều lên tiếng không biết sao
xuống đài.Lão ngoan đồng đứng bên chơi điện thoại,thấy xung quanh yên lặng
đành nói:

-Lão độc vật dám nói chuyện với ông chủ Nguyễn như vậy...Châu bá thông ta không bỏ qua cho ngươi.

Âu dương Phong đang bực bội,nghe lão ngoan đồng nói thế thầm nghĩ"Ta đánh
không lại Hồng thất công,chẳng lẽ lão điên này ta ngáng sao".Nghĩ thế hắn nói:

-Được...ngươi định làm gì ta...

-Sư thúc tổ,để ta lên trận-Phong thanh Dương đang kiếm cớ solo với tây độc,há để lão ngoan đồng chen ngang.

Nghe Phong thanh Dương gọi Châu bá thông là sư thúc tổ,Âu dương phong giật
mình nghĩ"thằng này là đệ tử toàn chân giáo,con mẹ nó làm hết hồn.Ngay cả sư
thúc tổ hắn ta còn dám đánh huống chi là hắn".

Nghĩ thế hắn hùng hồn nói:

-Được đừng giành nhau...đừng nói Phong mỗ không cho hai ngươi cơ hội.Cùng lên đi...

Nhạc bất Quần đứng bên cạnh thầm dơ ngón cái khen một tiếng''trâu bò a",dám
kêu hai người cùng lên một lượt chỉ có thể nói"Anh phong à,tên anh là phong
của gió.Hay là phong của điên dại đây"(Phong tiếng hán có nghĩa là gió,đồng
thời có nghĩa là Phong điên).

-Là ngươi nói nha..-Phong thanh Dương nghe thế đáp,rồi nháy mắt Châu bá thông.Làm lão hiểu ý cười xấu xa nói:

-Đúng thế...ngươi chấp hai sư chất ta...đừng hối hận nha....

-Hừ...Phong mỗ làm sao hối hận được..

Nguyễn cao Tân cũng hớn hở nhìn,hắn ra đây du lịch mà càng náo nhiệt càng
tốt.Đứng bên cạnh Hồng thất công cười rộ,thầm bảo Âu dương phong xui xẻo.Mặc
dù chưa từng đánh với Phong thanh Dương nhưng đã gặp kiếm pháp của y,Hồng thất
công cũng khen kiếm pháp kì giai.

Âu dương Phong một tay cầm xà trượng,thủ thế nhìn hai người.Mặc dù hắn tự
đại,nhưng cũng không xem thường hai người.Ngược lại đề phòng gắt gao,Phong
thanh Dương cũng tiện tay bẻ cành trúc,hơi tước nhọn đầu trúc rồi vũ thanh
trúc nghe vùm vụt.

Châu bá thông lúc nãy đánh chưa đã ghiền,thế nên vừa thấy Âu dương Phong phòng
thủ thì lao tới tung một chưởng Phật động sơn hà.Chưởng pháp vừa ra phật ấn
như bất động,cương mãnh đẩy thẳng đến trước người Âu dương Phong.Làm hắn lùi
năm bước đứng mới đứng vững,cổ tay cầm trượng cũng run rẩy vì chưởng lực.

Thấy được chưởng này,hắn mà không biết ai đánh thắng Hoàng dược sư thì quả là
ngu dại rồi.Chưa cho hắn kịp hối hận,Phong thanh Dương kiếm trúc đã đâm đến mi
tâm hắn.Âu dương phong bổ trượng đó đỡ,rồi vòng nó như xà đập tới Phong thanh
Dương.
Chi gặp y biến chiêu kiếm trúc điểm ngay ba tất cây gậy,hoành kiếm đâm xuống
nách Âu dương Phong.Thấy thế hắn cũng biến chiêu,đuôi gậy cong lại bật thẳng
vào ngực Phong Thanh Dương.Nhưng chỉ thấy kiếm của y chỉa xuống đất đầu trúc
uống cong,cả người lao lên trên,cùng lúc đó một quyền của Châu bá thông đấm
đến ngực tây độc.

Hắn xoay vòng trượng đón đỡ,nhưng ảnh trúc trên đầu lóe lên như hàng ngàn mũi
kiếm đâm xuống.Đây là Phá tiễn thức trong Độc cô cữu kiếm,Lệnh hồ xung đã từng
dùng nó đâm mù mắt mười mấy cao thủ tung sơn.Có thể thấy kiếm pháp uy lực,Âu
dương Phong biết nguy nan trước mắt.

Dùng chưởng lực Thần Đà tuyệt sơn chưởng hất tung lão ngoan đồng,tay phải điểm
trượng xuống đất mượn đà lui về sau né kiếm trên đầu.Nhưng đáng tiếc kiếm vẫn
theo như hình với bóng,làm hắn vung linh xà trượng pháp không ngừng đón đỡ.

Kẻ này như thể biết điểm yếu của trượng pháp của hắn,không ngừng biến chiêu
thừa chỗ trống mà vào làm hắn đôi khi vội vàng đón đỡ.Cũng may cho hắn Châu bá
thông không phải chơi xấu,nếu lúc này hắn thừa thế tung chưởng thì lão tây độc
có nước hộc máu mồm.

Khó chịu nhất là thế công dồn dập không cho hắn chỗ trốn thi triển cáp mô
công,càng đánh càng ức chế.Phong thanh Dương đánh mấy kiếm cũng lui về sau,như
cho hắn thời gian xử chiêu cuối vậy.Biết mình đánh thế thì có nước thua
thôi,nếu giờ xin dừng không phải mặt mũi mất sạch.

Biết thế Âu dương phong ngồi xỏm xuống đất,hai tay trước chống mặt đất nhìn
như con cóc đang muốn nhảy.Phong thanh Dương thấy thế vội kéo Châu bá thông
nói:

-Sư thúc tổ,kì này để ta đánh.....sư chất muốn xem Cáp mô công lợi hại ra sao...

Lão ngoan đồng đành gãi đầu ôm hai tay bước một bên chừa chỗ trống cho hai
người.Âu dương phong súc thế hồi lâu,rồi lao người tới như cóc nhảy.Hai tay
cùng tung chưởng lực,mạnh mẽ vô cùng.Chưởng cách 2m mà luồng gió mạnh phà vào
mặt,như cuồng phong bạo vũ.

Phong thanh Dương hài lòng,thay vì tránh né.Hắn dơ kiếm trúc phi thân đến đâm
thẳng vào giữa chưởng pháp,kì lạ là kiếm trúc như muốn chẻ đôi nguồn nội lực
của Âu dương phong,làm hắn biến sắc.Khi kiếm trúc đâm đến gần mi tâm hắn,thì
bị nguồn nội lực tiêu hoa gần hết,cả thân trúc vỡ nát thành bụi.

Tuy nhìn như thắng bại khó phân nhưng ai đều biết được,nếu cho Phong thanh
Dương kiếm sắt thì người thua là Âu dương Phong.Thấy hắn đờ người ra đó.sau
nhìn thanh kiếm trúc biến thành bụi mà bật thốt:

-Hay lắm....Kiếm pháp cao tuyệt,Âu mỗ lúc nãy quả thật là cuồng ngôn...không ngờ toàn chân giáo lại xuất hiện người tài như Phong huynh...Âu mỗ thua cũng khâm phục..

Phong thanh Dương lắc đầu:

-Không dám....ta cũng không phải đệ tử Toàn chân giáo...cũng nói có xâu xa...

Thấy lão không muốn nói,Âu dương Phong hơi nghi hoặc.Đang định quay về chủ đề
chính cầu hôn thì nghe Nguyễn cao Tân lên tiếng:

-Thời gian đã đến,quả nhiên ngươi không chịu thu lại rắn...vậy chúng chết chả trách ta...

Tiếng nói hắn vừa dứt hàng vạn con rắn lơ lẫn trên không trung,rồi gom thành
cục tròn đầy rắn.Nguyễn cao Tân dơ tay phải nắm lại,bầy rắn trên không trung
như bị bóp chặt vỡ máu tung tóe khắp nơi.Thấy cảnh này Âu dương phong chợt nhớ
đến,hắn phóng cây gậy khi trên tàu tràng cảnh.

Cũng quỷ dị như thế này,sắc mặt hơi đổi khom người vái:

-Thì ra lúc trên tàu ra tay là tiền bối....Âu mỗ nãy giờ đắc tội mong tiền bối tha thứ.......


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #56