37:phong Thanh Dương Trang Cái Gì Cao Nhân..


Người đăng: Heocondielac

Ánh nắng ban mai bắt đầu soi sáng cả vùng trời,trên đỉnh ngọn Ngọc nữ phong có
bốn người đi lên.Họ chính là Nhạc bất Quần,Ninh trung Tắc,Nguyễn cao Tân Và
Norman.Đáng lý ra hôm qua họ phải lên Tư quá nhai,nhưng xét thấy bầu trời ngã
chiều.Họ quyết định sáng mai lại lên cũng không muộn.

Tất nhiên họ không ở trên núi Hoa sơn mà vào Vạn giới Trung tâm thương
mại,Ninh trung tắc đêm qua là một đêm khó quên đối với nàng.Không chỉ chứng
kiến những việc kì lạ,mà còn theo sư huynh vào khách sạn mướn phòng,nghĩ đến
nếu tụi nhỏ biết được chắc cười nàng chết mất.

Nhưng thú thật nàng rất thích khách sạn ở đó,nó sạch sẽ và trang hoàng.Nếu như
là hoàng cung chắc cũng đến thế là cùng,đặc biệt là khi vào siêu thị.Nơi đó
bán những thứ mà nàng chưa từng thấy,thậm chí còn có son phấn lạ mắt.Nàng tò
mò cũng mua một chút,nào là kem dưỡng da,nước hoa đủ thứ.

Nhạc bất Quần hôm qua cùng bà xã dọn hết bí tịch của Hoa sơn đem đi bán,nếu
liệt tổ liệt tông mà biết được không chừng đội mồ sống dậy mà cạo đầu hắn
không chừng.Nhưng cho dù biết như thế hắn cũng không bao giờ hối hận,phải biết
vơ vét hết bí tịch hắn kiếm được 41.000 coin.

Sáng sớm hôm nay khi còn tờ mờ sáng bốn người đã bôn tẩu lên Ngọc nữ
phong,Norman là người bình thường.Hắn chưa có dùng màu xanh huyết thanh,cho
nên leo núi khó khăn.Nguyễn cao Tân phải dìu hắn mới lên được.

Lên đỉnh Ngọc nữ phong.

Cả bốn người đều ngửi được mùi sương sớm,Nhạc bất Quần liếc mắt hang động trên
đỉnh.Nơi đây là nơi để tử Hoa sơn diện bích sám hối,được đặt tên là Tư quá
nhai.Nghe Nguyễn cao Tân nói phía sau vách đá là một hang động,Nhạc bất Quần
vội vàng đi đến.

Hắn đến đây rất nhiều lần,nhưng chưa bao giờ chú ý đến điểm này.Khẻ gõ vào
vách tường nghe được tiếng vang cốc cốc,rõ ràng bên trong rỗng ruột.Hắn lui
một bước Vận tử hà thần công rồi chưởng mạnh vào vách đá,tiếng nổ vang dội.

Một khe rỗng nhô ra,thấy thế Nhạc bất Quần mừng rỡ bổ thêm mấy chưởng, cho đến
khi cái khe nhỏ mở rộng đến một người vào. Đang định bước vào thì cảm thấy
không khoái nghĩ đến chắc lâu rồi không khí không thông,hắn đành đứng chờ vài
phút cho không khí lùa vào hang.

Khoảng năm phút trôi qua bốn người chui vào,trên tay đều cầm cái đèn pin
nhỏ.Trên đường đi họ lưu ý xung quanh phát hiện nhiều vết búa,đi được một lúc
lại gặp một bộ xương kế bên còn có cây búa lớn nặng chừng mấy chục ký.Nghĩ hẳn
cái cửa hang động do người này đào.

Đi được vài phút lại đến cái hang lớn,có sức chứa chừng ngàn người xung quanh
mặt đất tàn là xương xẩu.Cứ họ đi vài bước lại đạp vài mảnh vũ khí,có đao có
kiếm.Ninh trung tắc mặc dù phụ nữ nhưng không mấy sợ hãi,còn Norman hơi kinh
dị lúc đầu cũng không mấy để ý.

Nguyễn cao Tân liếc dưới đất một chút rồi nhìn trên vách động,do ánh mặt trời
đã bắt đầu chiếu vào hang làm cảnh vật xung quanh sáng tỏ.Nhạc bất Quần thì
lại gần vách động nhìn trên đó hàng chữ mà nói:

-Thật đê tiện..

Mọi người mới quay đầu lại nhìn trên đó có khắc dòng chữ"Ngũ nhạc kiếm
phái,toàn bọn hạ lưu,tỷ thí không được,liền ám hại người".Ninh trung tắc thì
tức giận khi thấy,Norman thì đết biết chữ nên không hiểu gì.Nguyễn cao Tân im
lặng mà nghĩ"Nhốt người ta đến chết chẳng lẽ lại cấm người ta chửi,mà đám này
chửi còn có văn hóa.Chứ gặp Việt Nam là đéo mẹ liên hoàn rồi".

Nhạc bất Quần xem tiếp mấy tên ma giáo đề tên phá kiếm pháp,lòng hắn đều giận
dữ nhưng mà nhìn vài chiêu.Nếu đối thủ nội lực ngang tầm,há không phải hắn bị
bại trong vài chiêu sao.

Hắn càng nhìn càng hãi,giống như bao nhiêu cố gắng đều đổ sông đổ biển.Nguyễn
cao Tân hiểu rõ điều này,nếu bản thân là học sinh giỏi làm toán thấy kiêu
ngạo.Tự nhiên có một thằng xuất hiện giải bài toán mình làm đéo được,đặc biệt
là nó còn dùng khăn bịt mắt để giải đề.Hỏi sao không tức,hả sao không tức.

Khẻ vỗ vai Nhạc bất Quần hắn nói:

-Chiêu thức là chết,người là sống.Chẳng lẽ hắn xử chiêu ngươi lại không biết biến chiêu...

Mặc dù câu nói này bị mấy cha truyện đồng nhân xài nát hết rồi,nhưng Nguyễn
cao Tân nói ra như sét đánh giữa trời quang.Làm Nhạc bất Quần tỉnh lại,hắn là
chưởng môn phái Hoa sơn.Bao nhiêu sóng gió chưa từng trải,hắn chỉ vì nhất thời
thất vọng mới để tâm tình mình sa xúc.

Đang hắn định cảm ơn thì một tiếng nói già nua phát ra:

-Tiểu huynh đệ nói rất phải.Chiêu thức là chết,người là sống..

Nghe được tiếng nói già nua,Nhạc bất Quần vội vàng nói:

-Nhạc bất Quần ra mắt Phong sư thúc...

-Hử ...sao ngươi biết là ta...

Người phát ra tiếng nói không biết lúc nào đã ở cửa động,lão tóc bạc mặc màu
xanh bào sắc mặt vàng như giấy.Hắn nhìn Nhạc bất Quần một chút rồi hứng thú
nhìn Nguyễn cao Tân nói:

-Không biết tiểu huynh đệ thuộc môn phái nào..
-Ừ...-Nguyễn cao Tân sửng sờ,sư chất ngươi chào ngươi, lại không để ý hỏi ta làm chi.Bộ gay hả cha nội,Nghĩ thế nhưng hắn cũng không ngu mà nói toẹt ra,nên thuận miệng đáp:

-Vạn giới trung tâm thương mại...

-Hả...ta không bước vào giang hồ lâu lắm rồi,chẳng lẽ lại ra môn phái mới..mà đặc tên gì kì vậy...

Nhạc bất Quần đứng kế bên cũng nóng nãy nghĩ"sư thúc à,trang cái gì cao
nhân.Người ta tuổi không chừng đáng ông cố nội sư thúc ấy chứ,tiểu huynh
đệ...tiểu cái chim..".Nên vội vàng nói:

-Sư thúc..Vạn giới trung tâm thương mại là nơi giao thương với vạn giới...thậm chí sau này sẽ liên thông với tiên giới,Nguyễn tiên trưởng là chủ nơi này...

Nghe Nhạc bất Quần giới thiệu,Phong thanh Dương cũng mộng bức.Thầm nghĩ thằng
này chưa uống thuốc nè,con mẹ nó nói xã đạm gì đây.Thấy lão như thằng bại
não,Nguyễn cao Tân không nói nhiều nữa xuất hiện trước mặt lão.Làm Phong thanh
Dương biến sắc,hắn chụp tay lão như kiềm sắt nói:

-Nói nhảm làm gì ...đi vào vạn giới trung tâm thương mại thì sẽ rõ....


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #37