32:nhạc Bất Quần Ra Sân.


Người đăng: Heocondielac

Trước cổng Phước Oai tiêu cục,bị đám tiêu sư vây lại vòng tròn mọi người thủ
thế căng thẳng.Họ ánh mắt nhìn tổng tiêu đầu mà trong lòng chờ mong,thiếu tiêu
đầu có thể dễ dàng đánh gục Vu nhân Hào.Chắc tổng tiêu đầu cũng không kém.

Lâm chấn Nam rút kiếm thủ thế,hắn định dùng tịch tà kiếm pháp để giao đấu.Dư
thương hải thấy y thủ thế liền xuất chiêu,một chưởng vào thẳng ngực Lâm chấn
Nam làm y lê lết trên đất.

Cả hiện trường đều im lặng,họ từng nghĩ ra bao nhiêu kết quả nhưng không ngờ
đoán được khúc đầu không đoán được khúc cuối.Đậu phộng,đại ca ngươi là tổng
tiêu đầu ít nhất cũng múa máy vài chiêu rồi hãy ngã.Đằng này bị một chiêu liền
quỳ.

Thấy cha bị thương Lâm bình chi sửng sờ,mọi khi nghe cha hắn kể về mình trên
giang hồ ghê gớm lắm.Không ngờ tàn là chém gió,hắn vội vàng đến đở cha
mình,Lâm phu nhân cũng sốt ruột đi theo.

Dư thương hải chấp tay sau lưng tỏ vẻ cao thủ nói:

-Hừ..nghe danh Lâm chấn Nam nổi danh từ Nam đến bắc không ngờ đều là lăng xê mà lên...

Nghe hắn sỉ vã Lâm bình Chi đứng dậy nói:

-Lâm bình Chi ta bất tài xin dư quán chủ chỉ giáo...

Thấy thằng này điếc không sợ súng,Dư thương hải nghĩ"ông già mày còn bị tao
giây mày còn muốn lên,thực là không biết sống chết".Nhưng y tỏ mình cao nhân
nên nói:

-Cũng được nếu ngươi muốn chết...à không muốn lãnh giáo,Dư mỗ cũng muốn xem Tịch tà kiếm pháp của Lâm gia như thế nào...

Gặp Dư lùn đồng ý,Lâm bình Chi lại sợ hắn dùng chưởng pháp.Y không biết kiếm
điện quang có chống lại chưởng pháp được hay không nên đành nói:

-Bình chi cũng muốn lãnh giáo kiếm Pháp Thanh thành xin Dư quán chủ thanh toàn..

-Cũng được...nếu ngươi muốn..

Dư thương hải định rút kiếm lại gặp Lâm bình chi tay trái cầm cây gậy màu đen
dài.Tay phải lại cầm kiếm mà nghĩ"thằng nhóc này chẳng lẽ dùng song kiếm".

Nghĩ đến đây hắn không để ý nữa,rút kiếm ra.Bước đi như bay đâm ra một
kiếm,tưởng chừng một kiếm là kết thúc trận đấu hắn không ngờ Lâm bình Chi lại
đở được một kiếm.

Hắn không tin tà,xử kiếm nhanh chóng.Chỉ gặp hắn thân pháp di chuyển như tàn
ảnh,lúc trái lúc phải tấn công mọi góc độ của Lâm bình Chi.Nhưng mà tà môn
nhất là thằng nhóc này lại đở được hết mà không di chuyển một bước chân.

Mà kì lạ là nội lực của hắn hao mòn nhanh chóng,thấy không ổn Dư thương hải
nhảy ra phía sau nói:

-Đây chẳng lẽ mới thật sự là Tịch tà kiếm pháp...

Đúng vậy không còn gì giải thích tốt hơn độ tà môn đang xảy ra ở đây,đứng trên
nóc nhà ở xa Nhạc bất Quần xiếc chặc nắm tay nói:

-Quả nhiên là tịch tà kiếm pháp....thật là tà...

Dư thương hải biết hôm nay mình anh danh ba mươi năm đều bị ném xuống biển,nếu
hôm nay không thắng được thằng nhóc này.Dư thương hải còn trên giang hồ lăn
lộn,hắn tức giận vận nội công toàn thân rồi lao nhanh như gió.

Lâm bình Chi biết được rằng,nếu không làm bị thương thằng già này,thì tiêu cục
không được yên.Hắn tay trái cầm súng Shotgun thủ sẵn,khi Dư thương hải vừa đến
gần y thủ kiếm đón đớ.Tay trái giơ Shotgun nã vào ngực hắn,với chiều cao khiêm
tốn.Dư thương hải đã vô tình tránh được vết thương chí mạng.

Hắn ôm vai bị thương không màn đến đệ tử,phi thân lên nóc nhà mà chạy.Lâm bình
Chi nã thêm phát đạn nữa nhưng Shotgun khó bắn xa,nên đành nhìn Dư lùn chạy
trốn mất tích.

Đám tiêu sư thấy thế hét lên:

-Thiếu tiêu đầu thật oai phong..

Lâm chấn Nam ho ra máu nhìn con trai mình mà xấu hổ,quả thật hắn gà hơn con
mình.Thấy chồng mình vẻ mặt,Lâm phu nhân liền biết ông ta nghĩ gì.Đành dìu
chồng mình vào nhà,Lâm bình chi cũng vội vàng theo sau.

Mà đứng xa xa Nhạc bất Quần xoắn xuýt,đặc biệt là thấy thằng nhóc dùng vũ khí
lạ hắn tò mò muốn biết là gì.Nghĩ đến đây hắn mặc kệ nhiều như vậy,đạp kinh
công bay đến nóc nhà Lâm phủ.

Bên trong đại sảnh,Lâm chấn Nam vết thương đã đỡ nhiều.Cũng may là Dư thương
hải không phải dùng tồi tâm chưởng,nếu không hắn sống không đến bây giờ.Nhìn
con trai mình bước vào,hắn vội hỏi:

-Bình chi..con làm sao võ công lại lợi hại như vậy,còn vũ khí màu đen con cầm là gì...

Lâm bình chi gãi đầu không biết nói sao,đành thuật lại mình làm sao vào Vạn
giới trung tâm thương mại.Nghe con trai mình giảng thuật,Lâm chấn Nam còn
tưởng nó tán dóc với mình.Nhưng thấy đủ sự thần kỳ đêm nay thì hắn cũng hơi
tin,biết con trai mình còn non dạ lắm,hắn dặn:

-Nghe đây Bình chi...sau này không được nhắc với ai về nơi con đã đến,nếu đúng như con nói nơi đó là tiên cảnh thì Lâm gia ta phước phần..

Lâm chấn Nam đang dặn thằng con trai,mà không biết trên nóc nhà của hắn.Còn có
một người đang nghe lén,đó chính là Nhạc bất Quần.Y nghe Lâm bình chi kể lể
trong đầu hơi có nghi hoặc,nhưng nhiều hơn là phần hướng tới.

Hắn không chừng chờ mà tự mình lao vào trong đại sảnh,làm cha con họ Lâm giật
mình hét lên:

-Là ai....

Nhạc bất Quần mở khăn che mặt lô ra khuôn mặt nho nhã nói:

-Tại hạ là Nhạc bất Quần chưởng môn phái Hoa sơn,sáng nay mới đến Phúc Châu.Lại bắt gặp để tử Thanh thành hoành hành không cố kị,nên mới cố theo dõi cho ra lẽ.Lúc nãy bắt gặp Dư thương hải ra tay,tại hạ cũng định ngăn cản.Nhưng thấy lệnh công tử kiếm pháp xuất chúng,nên đứng một bên quan sát.

Nghe hắn nói Lâm chấn Nam tin mới lạ,nếu ngươi chỉ đơn thuần là đến quan sát
sẽ không cần chạy lên nóc nhà của ta nghe lén đi.Nhưng biết trước mắt người
này là chưởng môn Hoa sơn,hắn không dám thất lễ nói:

-Lẫm mỗ bị thương trong người,không đón tiếp từ xa Nhạc chưởng môn chớ trách...

-Không sao...

-Không biết Nhạc chưởng môn kì này đến đây là ...

-Nhạc mỗ lúc nãy còn sợ Dư thương hải trở về trả thù ba vị,nên đứng trên nóc nhà đề phòng hắn...Nhưng lại vô tình nghe lệnh công tử kể chuyện,nên thắc mắc ra hỏi xem có phải thật hay không...

Lâm chấn Nam thầm kêu vô sỉ,có thể bẻ cong thành thẳng.Ăn không nói có thật là
tài tình,đồng thời cũng đề phòng tên họ Nhạc này.Hắn biết người ta đã nghe hết
thì giấu cũng vô ích nên liếc mắt con trai kêu hắn nói,Lâm bình chi hiểu ý
đáp:

-Thưa...Nhạc chưởng môn chuyện này là thật...

Nghe thế Nhạc bất Quần mắt sáng lên,rồi suy tư nói:

-Ta thấy Lâm công tử xương cốt thanh kì,thật là kì tài hiếm có.Sẵn đây Nhạc mỗ...đến đây tuyển đệ tử nội môn,không biết Lâm công tử có muốn làm học trò của Nhạc mỗ chăng...


Vạn Giới Trung Tâm Thương Mại - Chương #32