Người đăng: Heocondielac
Tiếu ngạo giang hồ thế giới.
Ban đêm như muốn nuốt trọn thành Phúc Châu,Phước Oai tiêu cục hôm nay có lẽ là
đêm trắng đêm không ngủ.Rất nhiều tiêu sư dù mắc đái cũng không dám đi đái,dẫn
đến trong phủ đái bậy hoành hành,mùi khai trùng thiên.
Ừm...quay về chính kịch,Lâm chấn Nam ngồi đờ người trong thư phòng.Hắn đang
miên man suy nghĩ xem làm sao để giảng hòa cùng Dư thương hải,thì vợ hắn hốt
hoảng từ phòng khách chạy vào la lên:
-Ông ơi,Bình chi...tôi không thấy Bình chi đâu...
-Cái gì...
Nghe đến con trai mình không gặp,Lâm chấn Nam bật người đứng dậy.Hắn trợn mắt
nhìn vợ mình rồi vỗ bàn nói:
-Họ Dư khốn kiếp....hắn mà làm gì Bình chi,ta Lâm chấn Nam này sẽ không tha cho hắn đâu...
-Vậy Bình chi làm sao bây giờ..
Thấy vợ mình gấp gáp,Lâm chấn Nam vội vàng an ủi:
-Bà yên tâm,Dư thương Hải nếu bắt Bình chi chắc không tổn hại gì đến nó...
Tiếng nói hắn vừa dứt,một tiêu sư chạy vào hốt hoảng nói:
-Tổng tiêu đầu...chúng ta phát hiện xác chết ở ngoài cửa.....
-Cái gì....-Lâm chấn Nam hoảng sợ thốt lên,bên cạnh vợ hắn sắc mặt tái nhợt chạy ra ngoài thét lên:
-Bình chi...Bình chi...
-Phu nhân...-Lâm chấn Nam thấy vợ mình chạy ra ngoài hắn cũng vội vàng chạy theo.Khi đến cửa thấy xác chết dáng người hai người mới thở phào nghĩ"cũng may không phải Bình chi",thế nhưng việc này cũng làm Lâm chấn Nam tức giận,hắn dùng nội công gân gà của mình hét lên:
-Dư thương Hải...ngươi đường đường là chưởng môn phái thanh Thành mà nấp nấp lén lén,có phải là anh hùng hảo hán hay không...
Nghe được Lâm chấn Nam thét lên,một bóng đen từ mái nhà lao xuống.Người này
tuổi chừng hai mươi,hắn vừa xuống đất liền hét:
-Ngươi cũng dám mắng sư phụ ta..
Thấy người đến còn trẻ,Lâm chấn Nam biết hắn không phải Dư thương Hải đành thở
phào.Đang định phản bác thằng ôn này vài câu thì phía sau hắn vang lên tiếng
nói:
-Mày là ai dám mắng cha ta..
Lâm bình Chi vừa từ Vạn giới trung tâm thương mại đi ra,nghe nói mới có người
chết ngoài cửa hắn vội vàng ra xem,Khi đến nơi thì nghe thanh niên này chửi
cha mình,Hắn nhanh miệng hỏi.Thanh niên này không trả lời mà lao nhanh đến tán
vào má hắn.
Nhưng y vừa tiếp cận,thanh kiếm trên tay Lâm bình chi đâm vào nách hắn.Thấy
thế hắn vội vàng lùi về sao,đầu chảy mồ hôi nghĩ"không phải Phúc Oai tiêu cục
đều là thùng cơm sao,thằng nhóc này sao kiếm pháp lợi hại vậy".
Lâm bình Chi cũng đứng đực ra,hắn lúc nãy không ngờ tên này vậy mà đánh lén
mình.Cũng may hắn cầm kiếm điện quang bên người,quả nhiên tiên gia không gạt
ta..
Vu nhân Hào mất mặt vì đánh lén không thành nên lên tiếng nói:
-Ta vốn muốn thử thiếu tiêu đầu võ công không ngờ cũng không tệ.Không biết Vu nhân Hào ta có thể lãnh giáo thiếu tiêu đầu võ nghệ..
Nghe được hắn nói tên Vu nhân Hào,Lâm chấn Nam đều hơi biết hắn.Tên này là một
trong Thanh thành tứ thú đây mà,cứ nghĩ hắn phải lợi hại lắm.Nhưng đánh lén
Bình chi lại bất thành,chắc cũng thuộc hàng thùng cơm.Quả nhiên ra đường lăn
lộn phải nhờ lăng xê,thấy hắn muốn so gân với Bình chi Lâm chấn Nam cũng lên
tiếng:
-Nếu Vu thiếu hiệp muốn lãnh giáo cao chiêu Bình chi ra đánh mấy chiêu đi con.
-Vâng..-Lâm bình Chi thấy được kiếm điện quang lợi hại hắn lòng trẻ trâu nổi lên đáp ứng.
Đứng cách đó 500 m trên nóc nhà một người mặc đồ đen,trùm kín mặt.Hắn nhìn Lâm
bình Chi lúc nãy kiếm pháp mà thấy lạ lẩm bẩm"Quái lạ thằng nhóc đó rõ ràng là
không biết có người đánh lén,mà lại phản ứng nhanh phá chiêu kiếm của đối
phương..".
Người đứng trên nóc nhà chính là chưởng môn phái hoa sơn Nhạc mất Quần,à không
Nhạc bất Quần.Hắn nghe đến Dư thương Hải đến Phúc Châu liền biết Lâm chấn Nam
tên này số không thọ rồi,vì lo lắng Tịch tà kiếm pháp rơi vào tay Dư lùn.Nhạc
bất Quần đành lặn lội từ Hoa sơn đến Phúc Châu thành.
Bên dưới trước cổng Phúc Oai tiêu cục,vây quanh tiêu sư đều thét lên cổ vũ:
-Thiếu tiêu đầu đánh hắn...
-Đúng thế thiếu tiêu đầu đâm đít hắn...
Cả đám nhốn nháo ồn ào,đang chiến đấu Vu nhân Hào cũng bực bội.Đặc biệt trước
mặt thằng nhóc này,không di chuyển một bước kì lạ là dù hắn có công kích mãnh
liệt cỡ nào,thằng nhóc này cũng dễ dàng đón đỡ.
Đứng phía sau Lâm chấn Nam cũng lấy làm kì,thấy Vu nhân Hào đánh không tệ nếu
là hắn giao đấu chắc sẽ không nhẹ nhàng như Bình chi.Chẵn lẽ ta kì thật thì
rất gà,hắn thầm lắc đầu phủ nhận.
Mà cùng lúc đó,đón đở nhiều chiêu của Vu Nhân Hào.Thấy hắn mệt mỏi,Lâm bình
Chi sử kiếm đâm vào cổ tay của hắn làm thanh kiếm trên tay hắn rời tay rồi
chấp tay nói:
-Vu thiếu hiệp quá nhường.
Vu nhân Hào lúng túng lùi về sau,Tiếng hừ từ trên nóc nhà vang lên.Một bóng
đen lao xuống,đến bên cạnh Vu nhân Hào trừng mắt.Hắn thân cao chỉ 1m 4,mặt mày
âm lãnh nhìn Lâm bình Chi nói:
-Được lắm....quả nhiên không hổ là cháu trai của Lâm Viễn Đồ..
Lâm chấn Nam thấy người xuất hiện vội vàng đứng chắn trước người Lâm bình Chi
nói:
-Dư quán chủ...không biết giết ta tiêu sư vậy là ý gì...
-Ý gì...con trai ngươi giết con trai của Dư mỗ ngươi hỏi ta là ý gì....
-Dư...quán chủ muốn sao...đền bù...
-Dễ thôi...giết người đền mạng là thiên kinh địa nghĩa...giao con trai ngươi ra ta tha nhà Họ lâm nhà ngươi một mạng...
-Lão gia không thể-Lâm phu nhân vội vàng ôm con trai nói,Lâm chấn Nam tức nhiên không đồng ý.Hắn chấp tay nói:
-Tha thứ cho Lâm mỗ bất tòng...
-Được....đừng trách ta không nhắc nhở...ngươi rút kiếm đi...