Người đăng: Heocondielac
Bảo chi Lâm.
Hoàng phi Hồng vừa bắt mạch cho một cụ già vừa lên tiếng với đồ đệ Lương
khoan:
-A khoang...thầy nói với trò bao nhiêu lần mấy bình rượu thuốc quý đó tài liệu đều là trăm năm,ngươi làm đổ bể nó đừng có gặp mặt ta.
Lương khoan nghe thế vội gãi đầu,hắn thường dùng chân nhích mấy hủ rượu để tập
luyện.Lúc trước Hoàng phi Hồng không cấm cản hắn việc này,nhưng dạo gần đây sư
phụ thần thần bí bí biến mất làm hắn nghi hoặc.
Thậm chí luôn không quan tâm Bảo chi Lâm,Vinh thịt heo cũng bà tám hỏi hắn.Vì
y thấy dạo này sư phụ không biết kiếm đâu ra nhiều tiền,mua một đống linh chi
cùng nhân sâm làm y thèm hết sức.Hôm trước ăn cắp củ nhân sâm bị ông ta truy
khắp thành phật sơn.
Hoàng phi Hồng lắc đầu nhìn đám học trò,hắn nhờ mấy hủ rượu đó mà sinh sống
chứ chả chơi.Đang cảm thán lại nghe tiếng thông báo:
Hoàng phi Hồng chợt bật dậy,làm ông cụ đang xem bệnh sém té ghế.Y vội vàng đở
cụ rồi kêu Lương khoan:
-Gọi thằng Tô thay ta chuẩn bệnh,ta có việc...
Nói xong y chạy nhanh về phòng,Lương khoan gãi đầu khó hiểu nghĩ"chẳng lẽ đi
đón dì mười ba".
Thế giới Gintama...
Dưới ánh đèn đường hiu hắc,Taizou Hasegawa nằm dài trên ghế công viên.Trên
người y phủ đầy giấy báo,đã một tuần rồi y lại bị đuổi việc.Không biết có phải
ý trời hay không mà lần nào gặp thằng sao chổi Gintoki,y thế nào cũng bị đuổi
việc.
Nằm dài trên ghế chảy nước mắt,nghĩ đến vợ y Hatsu.Y liền lòng đau như cắt,hắn
thề với nàng sẽ kiếm công việc đàn hoàn.Lần nào hắn có công việc mới đều gửi
thư về cho vợ mình,nhưng qua mấy ngày liền bị đuổi.Riết y có chứng sợ viết
thư,y sợ mình khoe về công việc mới không chừng lại bị đuổi.
Đang y cô co người lại cho đỡ lạnh thì trong đầu vang lên tiếng thông báo:
Mất phút sau hiểu rõ tình hình,y hét lớn lên :
-Hatsu....anh sẽ vì em giành lấy công việc này...phải rồi đi mượn thằng Gin bộ vest...không được,thằng sao chổi xui xẻo.Không chừng chưa xin việc đã bị out rồi.
Thế giới Như lai thần chưởng thời hiện đại.
Trong hang động tối tăm,hai thanh niên đang mò mẫm bên cạnh người đàn ông mặt
cổ trang.Hai chân xếp bằng,trông như người còn sống.Nhưng làn da lạnh buốt của
y cho thấy đã chết rất lâu,một thanh niên ốm sờ mũi người trung niên định nói
gì chợt thấy người bạn toàn thân đen thùi.Y bật thốt:
-A Tường...mỗi khi tức giận mặt mày có biến sắc không..
-Không-thanh niên mập lay hoay với cái hộp đáp.
-Nói thật đi,mày có phải đang tức giận lắm không, trông mày không bình thường chút nào...
A Tường nhíu mày nói:
-Mày ý gì đây...
-Mày xem..-Thanh niên ốm lấy gương nhỏ đưa trước mặt y,A Tường ngó vào thấy một người đen thui giật mình hỏi:
-Thằng nào ..đây..
-Mày đó...
-Không thể nào...sao tao lại đen như vậy...
-Lúc nãy không phải mày vừa bị rắn cắn vào mông sao,chờ đã...trong cái hộp này có hai quyển sách này-Thanh niên ốm mở chiếc hộp gần xác chết nói.
A Tường thanh niên cũng thò tay vào cầm miếng vãi,phía trên có dán tờ giấy"Đại
hoàn đan",vừa mở ra thì lại nhìn thấy cái cây tròn như xúc xích.Y nuốt nước
miếng nói:
-Đây là tiên đan...
-Đúng rồi,nó trị bách độc đó ăn đi...
-Nó sao giống của quý của đàn ông..nè A Vĩ tao với mày phải anh em hay không,hai thằng một nữa..
-Tao đâu phải bị trúng độc chứ.
A Vĩ vừa trả lời thì A Tường nhảy vào cắn y nói:
-Giờ thì mày trúng độc rồi đó...mỗi thằng một nửa...
Hai người nhìn nhau rồi nhăn nhó nhét Đại hoàn đan vào miệng.Vừa ăn xong mặt A
Tường đổi sắc,cả khuôn mặt trắng trẻo ra,chưa kịp y mừng rỡ thì tiếng thông
báo vang lên:
Y trợn mắt nhìn A Vĩ hỏi:
-Mày nghe được...
A Vĩ gật đầu,hai người nhìn nhau rồi biến mất trong hang động.
(Như lai thần chưởng thời hiện đại là Phim do Lưu đức Hoa thủ vai trong vai A
Vĩ).