Người đăng: tukimlong
Tĩnh tọa trên giường ,tâm niệm mở rộng cảm thụ linh khí của trời đất . Những
linh khí này khi được tu luyện giả luyện hóa sẽ trở thành linh lực bản thân ,
tích tụ trong cơ thể để sử dụng thứ gọi là pháp thuật, ngự sử pháp bảo ,
luyện đan, luyện khí . . . .Chẳng mấy chốc Tiêu Dao đã cảm thấy chung quanh
mình trôi nổi những đốm sáng nhỏ li ti, theo công pháp Tiêu Dao vận chuyển
nhũng hạt nhỏ li ti đó dần dần đến gần, rồi từng chút một thấm qua da chui vào
trong cơ thể . Được công pháp tuần hoàn một vòng lại một vòng, từ những hạt
sáng nhỏ dần dần chuyển thành thanh khí linh lực đặc trưng của đạo gia . Kết
thúc một vòng lớn công pháp tuần hoàn toàn thân sau, Tiêu Dao chậm dãi thu
công thở ra một ngụm khí đục theo ngụm khí thở ra cũng kèm theo một chút tạp
chất trong cơ thể . Khi những tạp chất này ra một số lượng nhất định thì cơ
thể cũng sẽ được cải tạo trở lên gần với tự nhiên hơn, điều đó sẽ làm tu
luyện giả đến gần với trạng thái tiên thiên khi cơ thể còn trong bụng mẹ chưa
nhiễm bất kì tạp chất gì . Theo tu luyện kết thúc, Tiêu Dao biết mình đã bước
vào tầng thứ nhất của “Thái Thượng Huyền Thanh Đạo “ bước đầu tiên bước vào “
Ngọc Thanh cảnh “ . Đối với một người đã từng đứng ở thiên địa tầng cao nhất
mà nói thì đây là điều vô cùng đơn giản, cũng không có ý định tu luyện cả đêm
Tiêu Dao ngay lập tức trùm chăn đi ngủ . Theo cậu thì tu luyện lên là lao dật
kết hợp tâm trạng luôn trong trạng thái thoải mái thì khi tu luyện mới có hiệu
quả tốt nhất.
Sáng hôm sau, Tiêu Dao dậy từ rất sớm . Vệ sinh cá nhân xong thì cũng nhìn
thấy một thân hình nhỏ nhắn như một đạo mây đỏ bay đến chỗ của mình . Thấy
Tiêu Dao đang nhìn mình Điền Linh Nhi đắc ý cười, khuôn mặt hiện lên nét tinh
quái nói:
“ Sư đệ, thấy sư tỷ có lợi hại không?”
Cũng chiều lòng vị sư tỷ của mình cậu liền tỏ vẻ trầm trồ khen ngợi liên tục
khen :
“ Lợi hại, sư tỷ lợi hại quá, sau này nhớ phải bảo vệ sư đệ nha ?”
Thỏa mãn trước lời khen của Tiêu Dao, Điền Linh Nhi kiêu ngạo nói :
“ Hừ, đó là tất nhiên, sư tỷ ta là thiên tài mà “
Ngay khi hai người đang nói chuyện thì một đạo bóng đen vụt quả nhảy lên vai
Điền Linh Nhi . Nhìn kĩ lại thì Tiêu Dao nhận ra đây là Tiểu Hôi của Trương
Tiểu Phàm bây giờ cũng là thất sư huynh của cậu . Không lâu sau đó bóng dáng
Trương Tiêu Phàm cũng xuất hiện, thế là ba người cùng nhau sang khu vực Hắc
Tiết Trúc trên Đại Trúc Phong thực hành bài đầu tiên : “chặt trúc “
Điền Linh Nhi dẫn Tiêu Dao đi xuyên qua rừng, lát sau tới một nơi tương đối
nhiều thân trúc gầy, Hắc Tiết Trúc nơi đây đều chỉ lớn bằng cỡ cổ tay, rất là
mảnh mai.
"Ở đây đây, đệ từ nay về sau, trong vòng ba tháng, mỗi ngày chặt một cây là
được rồi." Điền Linh Nhi nghiêm trang nói.Bộ dạng loli tỏ ra nghiêm túc trông
rất là hoạt kê làm cho Tiêu Dao buồn cười mà không dám cười.
“ Cây nhỏ như thế này đệ ngày nào chả chặt, ngày làm vài bó. Đợi đệ một tí
xong ngay đây. “ Thấy cây Hắc Tiết Trúc nho nhỏ tuy biết chúng cứng như sắt
thép nhung Tiêu Dao cũng cần phải giả bộ không biết hỏi lại
Nghe thấy Tiêu Dao tự tin Điền Linh Nhi hừ một tiếng, bảo: "Đệ chặt thử xem."
Thấy Điền Linh Nhi nói vậy Tiêu Dao giả vờ giả vịt nói :” Sư tỷ đứng đó đi xem
đệ thể hiện đây.”
Bước đến một cây Hắc Tiết Trúc có vẻ nhỏ, Tiêu Dao vận hết khí lực toàn thân
( không có linh lực nha, chỉ chặt bằng sức mạnh cơ bắp thôi) giơ con dao bổ
củi lên cao quá đầu .Đột nhiên bổ xuống.
“ keeng “
Âm thanh phát ra như là đang chém vào sắt chứ không phải là cây trúc bình
thường . Lực phản lại từ thân cây truyền vào cánh tay làm cho Tiêu Dao như mất
đi cảm giác. Đôi bàn tay run lẩy bẩy, kèm theo đó là tiếng cười như chuông bạc
của Điền Linh Nhi.
“ Ha ha ha, đáng đời ai bảo đệ sĩ diện làm chi . Mỗi một cây Hắc Tiết Trúc
đều cứng ngang sắt thép đệ tưởng chặt chúng mà dễ à .”
Điền Linh Nhi ôm bụng cười, một lát sau mới nhăn nhó bảo: "Đệ ở đây chặt nhé!
Ta phải đi làm bài tập của ta đây." Nói rồi vừa cười vừa quay mình bỏ đi.Còn
Trương Tiểu Phàm thì đã bỏ đi từ sớm để làm bài tập của mình rồi.
Đợi Điền Linh Nhi đi mất về sau, Tiêu dao mới vận lên linh lực bám vào lưỡi
con dao để nó trở lên sắc bén vô cùng . Sau đó vung dao lên :
“ pặc pặc pặc pặc “
Bốn câu hắc tiết trúc nho nhỏ đã đổ rạp xuống, nhặt cây trúc lên một ý nghĩ
chợt lóe lên trong đầu . Ngay lập tức cậu liền tiễn hết cành lá của cây Trúc
ra, loay hoay vài canh giờ ,trên tay Tiêu Dao bây giờ là một thanh sáo làm
Hoàn toàn từ Hắc Tiết Trúc . Thân sáo đen tuyền cứng cáp, trên thân thì Tiêu
Dao cố ý dùng dao chặt qua loa ( không sử dụng linh lực ) tạo nên những vệt
trắng tựa như một ngọn gió nhẹ . Đặt lên môi sau khi thử một vài nốt về sau ,
một bản nhạc du dương truyền ra khắp cả rừng trúc . Khiến cho đang chặt trúc
Trương Tiểu Phàn cùng Điền Linh Nhi đều ngừng tay lắng nghe . Cả rừng trúc đều
chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng sáo du dương truyền mãi không dứt.
Tìm đến nơi phát ra tiếng sáo, cả hai đều không tin tưởng vào mắt mình .
Trước mắt họ là Tiêu Dao ngồi trên một cành trúc lớn đang chuyên tâm thổi sáo
, bên dưới là rất nhiều chim, thú trong đó có cả Đại Hoàng và Tiểu Hôi đều im
lặng lắng nghe. Một làn gió nhẹ thổi qua làm tà áo thiếu niên phất phơ như một
chàng lãng tử phong trần.
Tiếng sáo kết thúc Trương Tiểu Phàm và Điền Linh Nhi mới tỉnh lại, cả hai
ddeuf dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Tiêu Dao còn đang chưa thoát khỏi dòng
cảm xúc kia . Nhìn cây sáo làm từ Hắc Tiết Trúc của Tiêu Dao cả hai đều biết
cậu đã hoàn thành bài tập . Mau mồm mau miệng Điền Linh Nhi tiến lên hỏi :
“ Tiêu Dao sư đệ thổi sáo hay quá, có thể dạy ta không ?”
Hơi bất ngờ vì Điền Linh Nhi không hỏi mình sao hoàn thành nhanh như vậy mà
lại nhờ mình dạy thổi sáo .Nhưng lại nghĩ đến vị sư tỉ này của mình vẫn còn là
trẻ con tính cách thì lại mỉm cười nói :
“ Nếu sư tỷ muốn học, sư đệ sẵn sàng dạy cho”
Lúc này Trương Tiểu Phàm tiến đến nói :
“ Tiêu Dao sư đệ thổi sáo hay thật, lần sau rảnh rỗi lại đến nghe, ha ha”
Trương Tiểu Phàm cũng biết với bản tính của mình thì cũng không học được cái
này nên cũng không học . Kết thúc buổi tập chặt trúc, cả ba trở về Thủ Tĩnh
Đường . theo Điền Linh Nhi hết lời ca ngợi cả Đại Trúc Phong đều biết vị bát
sư đệ này có tài thổi sáo vô cùng hay liền thúc dục Tiêu dao thổi một bài .
Còn lý do tại sao lại hoàn thành bài tập nhanh như vậy thì cậu lấy lý do là
cha mình cũng biết một chút võ công lên cậu cũng được dạy về các kĩ sảo phát
lực sao cho tốt nhất, hiệu quả nhất mà dùng ít lực nhất . Còn mẹ cậu là một
tài nữ tinh thông đủ mọi thứ cầm, kì, thi, họa nên rảnh rỗi cũng dạy cậu
một hai, theo lời kể của Tiêu Dao thì mọi người đều nghĩ rằng gia đình cậu là
một gia đình võ lâm giang hồ ẩn cư chỗ núi rừng . Mọi người thúc giục Tiêu Dao
đành phải thỏa mãn, cậu nói :
“ Bây giờ con sẽ thổi một bài có tên là “ Nam nhân vô lệ “, sư tỷ có thể hát
cùng đệ chứ “
Điền Linh Nhi ngay lập tức đồng ý, nhận lấy lời bài hát học thuộc . Sau đó ra
hiệu cho Tiêu Dao có thể bắt đầu rồi .Đặt sáo trúc lên môi tiếng sáo du dương
lại cất lên, kèm theo đó là tiếng ca của Điền Linh Nhi cũng đi theo.
“Hỏi thế gian bao người ngậm ngùi vì tình vì hận.
Phiền não đã hết, cõi lòng vắng lặng...
Hoa tuyết rơi lả tả giữ gió bụi miên man.
Lẽ nào ước vọng chẳng thể nào thành.
Nhìn chân trời, thầm xa lòng nhớ về duyên tình năm nào
Nay chỉ còn lại ký ức xa vời.
Hận không thể không quên, ôi trái tim khờ dại.
Chuyện xưa đã gắng vùi, nay lại về.
Đêm nay sẽ càng thao thức rối bời trăm mối tâm tư.
Nỗi đau tình và hận có từ bao giờ.
Tình khờ giữ mãi nào hay nam nhân vô lệ.
Đã mất đi làm sao có thể tìm lại
Đêm nay sẽ càng thao thức rối bời trăm mối ưu tư.
Nỗi đau tình và hận có từ bao giờ.
Có thể yêu lại một người khác rồi gặp lại
Tất cả hãy để tình yêu hóa thù hận thành dòng nước.”
Tiếng sáo hòa cùng tiếng ca bay khắp Đại Trúc Phong quanh quẩn không dứt.