Thu Đồ


Người đăng: tukimlong

Vừa thu công không được bao lâu thì sau lưng bỗng vang lên một tiếng vỗ tay rõ
to kèm theo lời bình :
“ bẹp bẹp bẹp, không ngờ một người mà ta tình cờ gặp trên đường lại là một
bậc kì tài . Chứng tỏ chúng ta rất là có duyên, tiểu huynh đệ mời đến đại
sảnh nói chuyện “
Trong lòng Bình Thân Vương vô cùng rõ ràng, một người thiếu niên còn trẻ như
vậy mà lại có được ngộ tính cùng với thực lực kinh khủng như thế . Công pháp
thì lại cho người ta cảm nhận thấy một cổ công chính, đường hoàng .Thì hết
tám chín phần mười đều là xuất thân từ danh môn đại phái . Mà lại cũng không
phải là một đệ tử tầm thường, cũng có thể là đệ tử hạch tâm hay thậm chí là
chân truyền của một đại phái nào đó . Nếu kéo gần quan hệ lại thì địa vị của
mình ở trong triều cũng có tiếng nói và trọng lượng hơn.
Còn ngân giáp tướng quân thì chỉ chú ý đến bộ quyền pháp mà Tiêu Dao vừa đánh
, bộ quyền pháp này nhìn như chậm chạp, mềm yếu vô lực nhưng lại thâm ảo vô
cùng . Tuy bản thân ngân giáp tướng quân cũng được xưng là thiên tài võ học
nhưng cũng không thể hiểu được những ảo diệu trong đó . Anh ta chỉ biết rằng
nếu có được bộ quyền pháp này thì bình cảnh bấy lâu nay quấy nhiễu mình sẽ dễ
dàng bị phá vỡ.

Tiêu Dao quay đầu nhìn lại thì thấy dằng sau mình không biết từ bao giờ đã
xuất hiện hai người, mà ai nấy cũng đều không đơn giản. Trong lòng âm thầm đổ
mồ hôi nghĩ :
“ Nếu hai người này mà có ý đồ xấu thì mình giờ này không chết cũng xắp tèo ,
lần sau tại nơi chưa biết không thể mất cảng giác như bây giờ được “
Âm thầm tự kiểm điểm lại sự thất sách của bản thân mình, Tiêu Dao lại mặt
không đổi sắc chắp tay đối với hai người nói :
“Tại hạ Lý Tiêu Dao, đa tạ ân cứu mạng của hai vị “
Nhìn thấy Tiêu Dao chắp tay cảm tạ ân cứu mạng của mình, Bình thân vương vội
vàng nói :
“Tiểu huynh đệ khách khí rồi, “giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương
trợ” là chuyện đương nhiên . Mời đến Đại sảnh “
“ Vậy tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh rồi “ Tiêu Dao cũng không sĩ diện
cãi láo liền đơn giản trả lời.

Trong đại sảnh, tì nữ dâng trà xong rồi lui ra ngoài, chỉ để lại bên trong
ba người . Chủ nhà Bình Thân Vương thì ngồi ở trên chủ vị, phía dưới trái
phải phân biệt là Tiêu Dao và vị ngân giáp tướng quân kia .Nhẹ nhàng nhấp một
ngụm trà, dư hương thoang thoảng không dứt khiến Tiêu Dao phải thốt lên :
“ Trà ngon “
Hài lòng trước phản ứng của khách Bình thân vương liền mỉm cười nói :
“ Không biết tiểu huynh đệ từ đâu đến, lại đi về đâu ?”
Tiêu Dao nghe bình thân vương hỏi mình cũng không giấu diếm liền đáp :
“ Không giấu Vương gia, Tại hạ là “Thanh Vân Môn, Đại Trúc Phong, đệ bát đồ
“ phụng sư mệnh xuống núi lịch lãm rèn luyện . Hiện tại cũng coi như là lang
thang không mục đích .”
Bình Thân Vương nghe vậy nụ cười càng nhiệt tình hơn nói :
“ Thật không ngờ tiểu huynh đệ đậy lại là đệ nhất chính đạo “ Thanh Vân Môn “
cao đồ, thật là anh hùng xuất thiếu niên . Bản vương hồi trẻ cũng từng muốn
bái vào môn hạ, nhưng khổ nỗi căn tính nông cạn vô duyên với tiên đạo . Nên
đành trở về làm một thế tục Vương gia an nhàn vậy “
“ Nếu đã như vậy, tiểu huynh đệ cũng không ngại ở đây một đoạn thời gian để
bản Vương tận tình địa chủ “
“ Vậy xin quấy rầy Vương gia rồi “
Dù sao thì người ta cũng vừa cứu mình xong, không thể vừa khỏi bệnh liền phủi
mông không nhận người rồi . Như vậy cũng “ quá vô liêm sỉ” rồi . Vì vậy dù
biết là mình sẽ bị lợi dụng nhưng Tiêu Dao không thể không chấp nhận nha . Dầu
gì người ta cũng đã cứu mạng mình các cụ từng nói “ Tích thủy chi ân, dũng
tuyền tương báo “ . Tiêu Dao lại là một người “ân oán phân minh “ nên không
thể làm được chuyện bỏ đi không nhận hàng như vậy.
Đang suy nghĩ miên man thì bỗng đâu có tiếng vang lên làm cho Tiêu Dao hết cả
hồn :
“ Xin Ngài thu Đới Long làm đệ tử “
Không biết từ khi nào vị ngân giáp tướng quân Đới Long kia cũng đã quỳ rạp
trên đất, ngẩng đầu nhìn lên Tiêu Dao nói .Tiêu Dao cũng giật mình vội chạy
tới đỡ ngân giáp tướng quân nói :
“ Đới tướng quân, ngài mau đứng lên đi . Ta cũng đâu đủ khả năng thu ngài làm
đồ đệ chứ . Tuổi ta còn kém ngài mà, ngài mau đứng lên đi “
Thấy Tiêu Dao chưa nhận mình làm đồ đệ, Đới Long càng cúi sau hơn nói :
“ Tu đạo không phân lớn nhỏ, đạt giả vi sư . Đới Long đã bị khốn thủ ở cảnh
giới này quá lâu rồi mong ngài nhận ta làm đồ đệ “
Thấy Đới Long tướng quân này đã nói đến như vậy Tiêu Dao cũng không tiện chối
tứ, vì người ta cũng từng có ơn cứu mạng mình.
“ Vậy ta cũng chỉ có thể thu ngươi đệ tử ,nhưng không có liên quan gì đến "
Thanh Vân Môn ", ngươi có bằng lòng không “
“Sư phụ ở trên xin nhận đồ nhi một lạy “ Đới Long tướng quân mừng rỡ nói
Bình Thân Vương ở một bên cũng vô cùng vui vẻ, dù sao thì Đới Long cũng là
thân tín của mình do mình một tay cất nhắc . Nay lại bái Tiêu Dao làm sư phụ
điều này cũng có nghĩa quan hệ giữa hai người lại kéo gần hơn một phần .Vội
vàng tiến lên chúc mừng :
“ Chúc mừng Đới tướng quân bái được minh sư “
“ Chúc mừng Tiêu Dao huynh đệ thu được cao đồ “
“ Vương gia nói quá lời “ Tiêu Dao cũng chắp tay đáp lại.
Sau một hồi chúc mừng cả ba người lại nói chuyện tiếp . Lần này vị Đới tướng
quân kia lại đứng đằng sau vì Tiêu Dao châm trà rót nước . Trà qua ba tuần ,
Bình Thân Vương cũng hỏi tới chuyện hồi sáng :
“ Không biết hồi sáng Tiêu Dao huynh đệ đánh bài quyền pháp tên là gì vậy ?“
“ Đây là “Thái Cực quyền “ do tại hạ sáng tạo vương gia chê cười rồi “
Bình Thân Vương cung Đới Long nghe vậy lại càng vô cùng giật mình . Người
trước mắt còn trẻ tuổi như vậy lại đã có thể sáng tạo ra một bộ quyền pháp
thâm ảo ,huyền diệu đến như vậy . Như vậy thì người này đã không còn thuộc về
phạm trù thiên tài bình thường nữa rồi . Hai từ “ thiên tài “ đã không đủ để
hình dung Tiêu Dao nữa phải nói là yêu nghiệt thì đúng hơn. Bình Thân Vương
càng thêm quyết tâm kéo gần quan hệ của mình với vị thanh niên trước mắt này .
Còn Đới Long thì lại càng cảm thấy quyết định lúc bộc phát của mình là sáng
suốt đến dường nào.
Thu hết biểu hiện của hai người vào đáy mắt, Tiêu Dao liền bê khay trà lên
nhấp một ngụm nhỏ . Sau đó, hai mắt hơi lim dim thưởng thức hương vị của trà
còn lưu trữ lại trong khoang miệng . Bầu không khí bỗng trở nên trầm tĩnh, ai
cũng có suy nghĩ của riêng bản thân mình.


Vạn Giới Tiêu Dao - Chương #15