Người đăng: emlagi_baoanhyeuem@
Ra ngoài thành,Hoàng Phong chọn một vị trí trống trải dừng chân.
Lôi trong bọc hàng một thanh đại đao,cùng một miếng đã mài to bằng
nửa người hắn,vẻ mặt hiền lành cầm lồng chim đi ra.
Ngay sau đó,tiếng “ xẹt xẹt” mài đao vang lên,Hoàng Phong vẻ mặt điên
cuồng luôn mồm nói :” Con chim chết tiệt,quả này ta không thịt
ngươi,có lỗi với bản thân ta.”
Bên trong lồng chim,con chim sẻ đỏ rực lộ ra vẻ khinh thường,vẫn co
lại nằm ngủ.
Nhạc Phương cũng lười để ý,tâm tình Hoàng Phong thất thường,ba năm
qua nàng trải qua quá nhiều,nhưng không thể không nói,bản lãnh của
Hoàng Phong không ai có thể coi thường.
Hoàng Phong thấy mình bị coi thường,trên trán nổi gân xanh,đại đao
trong tay sáng loáng,Hoàng Phong múa vài đường đao,hài lòng gật
đầu,tiến đến trước lồng chim,soắn tay áo,chuẩn bị hành hình.
“Giết”.
Hoàng Phong gào to,còn chưa kịp giơ tay thì đằng sau khu rừng lao ra
một cậu nhóc,hướng chỗ bọn hắn mà tới.
Trên người cậu nhóc không có lực lượng dao động,chỉ là một thường
dân.
Nhìn cậu nhóc,hai mắt Hoàng Phong tỏa sáng,thanh đao trong tay cắm
xuống mặt đất.
Thấy bọn Hoàng Phong,Huy Sơn như gặp cứu tinh,hướng về phía Hoàng
Phong hô lớn :” Cứu,cứu mạng…”
Tiếp đó trong khu rừng vọt ra thêm vài thân ảnh,ai nấy đều cao to vạm
vỡ,trên tay cầm đủ mọi binh khí,cầm đầu là một tên cụt tay,tu vi
không thấp,Lục phẩm Chiến Sĩ.
Hoàng Phong không để ý đến những người phía sau,ánh mắt chăm chú
nhìn Huy Sơn.
Tên cầm đầu tên Vạn Chiến,nhìn thấy bọn Hoàng Phong,cũng âm thầm
kinh ngạc.
Đứng cách bọn Hoàng Phong hơn mười mét,Vạn Chiến mở miệng nói :”
Các vị,tên nhóc đứng đằng sau kia trộm của bọn ta một thứ,chúng ta
muốn lấy về,mong các vị không can thiệp.”
Một tên đằng sau tiến lên ghé vào tai Vạn Chiến thì thầm.
Ánh mắt Vạn Chiến nhìn đống hàng hóa đằng sau Hoàng Phong,trong mắt
hiện lên vẻ tham lam.
Hoàng Phong lúc này mới quay mặt lại nhìn Vạn Chiến,trong tay cầm
thêm một khối đá “Các ngươi muốn lấy là cái này?”
Ánh mắt Vạn Chiến rơi vào khối đá trên tay Hoàng Phong.
Huy Sơn nhìn khối đá trên tay Hoàng Phong,sửng sốt,hai tay tìm khắp
người.
Hoàng Phong không để ý,cười cười đáp khối đá về phía Vạn Chiến :”
Các vị,đồ đã lấy lại,có thể đi”.
Vạn Chiến giơ tay bắt lấy khối đá,trong đầu nhiều ý nghĩa bay
qua,bỗng cười nói :” Bọn ta không tìm khối đá này.”
“Không tìm khối đá này,vậy các vị muốn tìm vật gì?” Gương mặt
Hoàng Phong hiện lên một tia không thích,ánh mắt cũng trở lên hơi
lạnh.
Vạn Chiến cười lạnh nói :” Thứ bọn ta tìm chắc chắn bị tên nhóc
kia giấu trong mấy bao đồ đằng sau,không biết các vị có thể cho bọn
ta kiểm tra.”
“Chẹp,lòng tham sẽ hại chết các ngươi đấy!” Hoàng Phong lên tiếng
cảnh cáo.
“Không cần phải cảnh giác,bọn ta chỉ muốn tìm lại vật của mình.”
Vạn Chiến vẻ mặt chính nghĩa nói.
“Vậy không biết các ngươi muốn kiếm thứ gì?” Cảnh báo không hiệu
quả,Hoàng Phong không nói nữa,vẻ mặt đạm bạc hỏi.
“Trước kiểm túi vũ khí này,rất có thể tên nhóc này đút đồ vật
vào đó.” Vạn Chiến chỉ chỉ bao đựng binh khí đằng sau Hoàng Phong.
“Ngươi nói láo,ta chỉ lấy mỗi tảng đá này,ngoài ra không còn thứ
gì khác.” Huy Sơn to tiếng nói.
“Oắt con khôn hồn lui xuống,hôm nay tâm tình ta tốt,tha cho ngươi một
mạng,còn nhiều lời,tin không ta một đao chém ngươi làm hai.” Vạn
Chiến nghiêm mặt,hung dữ nói.
Huy Sơn gương mặt co lại,cắn chặt môi,vẫn không dám nói nữa.
Hoàng Phong thấy thế,cười cười “ Tiểu Phương,đưa bọc binh khí cho bọn
hắn.”
Nhạc Phương bên cạnh dùng ánh mắt thương hại nhìn Vạn Chiến,một tay
nhấc bọc vũ khí ném về phía Vạn Chiến.
Bọn Vạn Chiến nhanh chóng mở ra bọc binh khí,mỗi người đều cầm lên
một thanh,kiểm kiểm tra tra.
“Tốt”
“Đây quả là thần khí”
“Nhìn này,thanh kiếm này mới sắc làm sao”
Mỗi người một câu tán dương,trên mặt vui mừng không ngớt.
Vạn Chiến cũng cầm lên một thanh đao,cảm giác tốt vô cùng,trong lòng
cũng mừng thầm,đang định mở miệng lật lọng thì binh khí trong tay
bỗng run lên,thoát khỏi bàn tay hắn,lơ lửng giữa không trung,binh khí
những người khác cũng thế.
Cả bọn trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt,không nói lên
lời.
Bỗng mỗi thanh binh khí đột nhiên biến mất,Bọn Vạn Chiến chỉ cảm
thấy thân thể bỗng lạnh lẽo,nhìn xuống phía dưới,chỉ thấy thanh
đại đao vỗn đang lơ lửng hiện đã cắm sâu vào thân thể bọn hắn,bọn
Vạn Chiến có thể cảm nhận được sự tức giận bên trong mỗi thanh binh
khí.
Không kịp mở miệng,từng người ngã xuống,ánh mắt vẫn mù mịt cùng
hoảng sợ.
Hoàng Phong lắc đầu thở dài :” Ta đã nói lòng tham sẽ giết các
ngươi mà.”
Hoàng Phong giao cho Nhạc Phương đi thu thập lại những binh khí,còn
mình thì quay lại nhìn Sơn Huy.
“Ngươi tên gì?”
“Ta tên Sơn Huy.”
“Tại sao lại phải đi ăn trộm.”
“Ta đói!”
Hoàng Phong lắc đầu,lấy bên hắc ngưu một phần bánh mì cùng nước
uống đưa cho Sơn Huy.
Cầm bánh mì,Sơn Huy điên cuồng gặm lấy,suýt chút nữa thì nghẹn
chết.Xem ra đói lắm rồi.
“Muốn làm cường giả hay không?” Bỗng Hoàng Phong nói.
Sơn Huy ngừng lại một chút,nói luôn :” Muốn chứ,nếu thành cường
giả,ta có thể kiếm tiền,không phải chịu đói.”
“Ở đây ta có một bộ công pháp,nếu ngươi tu luyện,về sau ngươi sẽ
thành một cường giả tuyệt thế.” Hoàng Phong mỉm cười,lấy từ trong
ngực một quyển sách,mở miệng dụ dỗ.
“Thật chứ,ngươi cho ta công pháp tu luyện?” Sơn Huy con mắt tỏa
sáng,vui mừng nói.
“Ta không cho, ta chỉ muốn trao đổi.” Hoàng Phong lắc đầu.
“Nhưng ta không có tiền.” Sơn Huy vẻ mặt đau buồn,ánh mắt khao khát
nhìn Hoàng Phong.
Hoàng Phong cười :” Ta cũng không cần tiền,ngươi có thể dùng cái
khác thế chấp.”
“Cái gì?” Vẻ mặt Sơn Huy lại toát lên hy vọng.
“Một thứ bên trong linh hồn của ngươi.” Hoàng Phong giơ tay chỉ chỉ
đầu Sơn Huy.
“Bên trong linh hồn ta?” Sơn Huy sửng sốt một lát,trong đầu nghi hoặc
vô cùng,bên trong linh hồn hắn còn có đồ vật.
“Thế nào,có muốn giao dịch hay không?” Hoàng Phong cũng không nóng
vội,nhẹ hỏi.
Sơn Huy trầm tư chốc lát rồi cắn răng hô :” Được,đưa ta công pháp,ta
cho ngươi đồ bên trong linh hồn của ta.”
“Ha ha,thành giao.” Bỗng Hoàng Phong cười to,xung quanh không khí bạo
động,một luồng sáng xanh từ trong tay Hoàng Phong hiện lên.
Hoàng Phong tay ắp đầu Sơn Huy,miệng lẩm bẩm một ngôn ngữ khó hiểu.
Qua nửa phút,Hoàng Phong chầm chậm rút tay ra khỏi đầu,theo đó bay ra
là một chiếc chìa khóa vàng.
Sơn Huy cũng sửng sốt,trong đầu hắn lại có một cái chìa khóa.
Hoàng Phong cầm chìa khóa trong tay,tâm tình vui sướng.
“Công pháp của ta.” Thấy Hoàng Phong đã lấy được đồ vật,Sơn Huy cũng
đòi hỏi công pháp.
“Của ngươi.” Hoàng Phong lấy từ trong ngực ra một quyển sách,đáp cho
Sơn Huy.
“Tâm tình ta không tệ,cho ngươi thêm một đặc ân,ngươi có thể tùy ý
chọn lựa một món trong đống binh khí kia.” Hoàng Phong cười cười,tay
chỉ đống binh khí Nhạc Phương đang thu dọn.
“Thật sự?” Sơn Huy hai mắt nóng bỏng,vừa rồi hắn trông thấy những
binh khí này đại triển thần uy,sớm đã thèm nhỏ dãi.
Sơn Huy ngay lập tức lao đến chỗ Nhạc Phương,con ngươi liên tục đảo qua
những binh khí.
Bỗng một thanh trường thương bay lên,lăng không trước mặt Sơn Huy.
Sơn Huy còn chưa kịp phản ứng thì trường thương đã lao đến,vọt vào
mi tâm hắn,lặng yên ở bên trong.
“Cái này…” Sơn Huy ngơ ngác.
“Được rồi,binh khí đã chọn,đến lúc chúng ta rời đi.” Hoàng Phong
nhanh chóng nói,thân thể mau chóng thu dọn,hai người leo lên thân hắc
ngưu,biến mất sau khu rừng.
“Chúng ta còn gặp lại không?” Thấy Hoàng Phong nhanh chóng bỏ đi,Sơn
Huy hướng Hoàng Phong hô lớn.
“Chắc chắn một ngày sẽ gặp lại.” Tiếng Hoàng Phong từ trong rừng
cây truyền ra.