Người đăng: emlagi_baoanhyeuem@
Hoàng Phong xuyên qua rừng U Linh,lại qua một vài thành nhỏ,đi suốt ba
ngày cuối cùng cũng đến Ngọc Thành.
Giao nộp phí vào thành,Hoàng Phong nhanh chóng tiến nhập Ngọc Thành.
Ngọc Thành là nơi giao nhau giữa ba quốc gia,nơi đây cũng là thị
trường giao dịch lớn trên đại lục.
Trên đường đủ mọi chủng tộc,Tinh Linh có,Thú Nhân có,thậm chí có
một vài vị Ma Tộc cải trang đi dạo trên đường.
Trên đường quán xá nhộn nhịp,đủ mọi mặt hàng bày ra trước mắt.
Hoàng Phong cho hắc ngưu thu nhỏ thân hình,cùng Nhạc Phượng kiếm một
gian đất trống,bày ra một vài binh khí cũ nát cùng vài chương công
pháp đã rách bươm,Hoàng Phong còn để ra một hai lọ đan dược bốc mùi
hôi thối,treo bên cạch một mảnh vải cũ nát có hàng chữ “Vạn Vật
Tạp Hóa”.
Nhạc Phượng giúp Hoàng Phong bày hàng rồi ngồi kế một bên đọc
sách.
Rất nhanh tiếng Hoàng Phong giao hàng vang lên :
“Đến,đến,nơi đây cái gì cũng có,thần binh lợi khí,Thần cấp công
pháp,nghịch thiên đan dược có thể cải tử hoàn sinh đây,đến đến.”
Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng giới thiệu hàng của Hoàng
Phong,lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ.
Thần binh lợi khí còn phải bán ngoài chợ sao,còn chưa nói đến Thần
cấp công pháp cùng nghịch thiên đan dược.
Cũng có vài người tò mò lại gần quầy hàng xem xét,nhưng lật lên
vài tờ rách bươm công pháp cùng cũ kĩ binh khí,lập tức làm người
ta thất vọng,còn chưa kể lọ đan dược kia khi mở ra còn bốc mùi thối
hoắc.
Ngay lập tức quầy hàng của Hoàng Phong vắng,thỉnh thoảng một vài
vị khách đến lập xem công pháp,nhưng rồi cũng lắc đầu bỏ đi.
Bên cạch một vài chủ quầy hàng thấy Hoàng Phong còn trẻ,chưa biết
mùi đời bèn khuyên hắn lên xuống tìm một số thành thị nhỏ,ở đó
cường giả ít ỏi,dễ phát hơn nơi này.
Hoàng Phong lắc đầu cười,vẫn tiếp tục chào hàng.
Nhạc Phương bên cạch đọc sách,nhìn những khách hàng kia nàng nhẹ
lắc đầu.
Nàng biết tất cả đồ vật Hoàng Phong bày ra đều là thật,nhưng hắn
đã nói,không phải người hữu duyên,không thể nào mua được hàng của
hắn.
Sau một quần lễ,của hàng Hoàng Phong vẫn vậy,chỉ có một số kẻ
thấy sắc đẹp của Nhạc Phương đem lời trêu chọc hoặc định dùng bạo
lực cưỡng chế.
Tất nhiên những kẻ đó bị Nhạc Phương thẳng tay dạy dỗ,còn kinh động
đến binh lính trong thành.
Hoàng Phong đành phải dùng một chút tiền làm sự việc êm thấm.
Hoàng Phong thấy cộng sống như thế này không tệ chút nào,thậm chí
đặc sắc vô cùng,không tẻ nhạt như kiếp trước.
Sau hơn nửa tháng ế hàng,cuối cùng cũng xuất hiện một vị khách
hàng tiềm năng.
Một cô gái xuất hiện trước quầy hàng của hắn.
Một gương mặt lạnh lùng mà cao quý,một thân quần áo màu lam
nhạt,phảng phất như từ trong tranh bước ra,một đôi mắt mang vẻ yêu mị
khiến người nhìn hẵm sâu vào trong đó,so sắc đẹp với Nhạc
Phượng,nàng chỉ hơn chứ không kém.
Hoàng Phong nhìn lướt qua gương mặt của nàng,trong lòng cũng chẳng
có vấn để gì,vẫn tươi cười chào hỏi :”Vị cô nương này,muốn mua
hàng sao?”
“Đúng vậy,đan dược ngươi có thể cải tử hoàn sinh được sao?” Tú Huyên
mở miệng nói,giọng nàng tuy lạnh lùng nhưng rất dễ nghe,nhưng chim
hót vậy.
“Đúng vậy,chỉ cần còn một hơi thở,đan dược này có thể giúp người
đó kéo lại một mang” Hoàng Phòng tươi cười giới thiệu.
“Vậy Thần Cấp công pháp thì sao?” Tú Huyên trên mặt không biểu hiện
gì,lại hỏi thêm.
“Người tu luyện công pháp này,thần khí nhập thể,thân thể cường
hóa,vũ kỹ tăng cường gấp đôi ,thành thần là chỉ là chuyện sớm
muộn.” Hoàng Phong liên tục giới thiệu hàng hóa,nhìn vẻ tươi cười
của hắn khiến người ta cảm thấy nghi ngờ.
“Được rồi,những thứ này ta muốn,ngươi ra giá đi.” Tú Huyên không muốn
nghe Hoàng Phong luyên thuyên,lập tức mua hàng.
Nhạc Phương nghe thấy Tú Huyên muốn mua hàng,nàng ngẩng đầu,đôi mắt
liên tục đảo quanh thân thể Tú Huyên.
Có người quan sát mình như vậy,Tú Huyên lập tức cảnh giác,ánh mắt
đề phòng nhìn Hoàng Phong cùng Nhạc Phương.
Thấy Tú Huyên ánh mắt cảnh giác,Hoàng Phong quay sang trách mắng
:”Người ta là khách hàng,không lên dùng ánh mắt như vậy.”
Nhạc Phương cũng không nói gì,lại tiếp tục cúi đầu xem sách.
“Ha ha,nhân viên của ta còn nhiều thiếu sót,mong cô nương bỏ qua” Hoàng
Phong cười làm lành với Tú Huyên.
“Không vấn đề gì,những thứ này ngươi bán bao nhiêu” Tú Huyên đạm bạc
trả lời,nhưng ánh mắt vẫn hiện lên sự cảnh giác.
“Quán ta luôn luôn cho khách ra giá,chỉ cần hợp lý tất sẽ giao dịch”
Hoàng Phong vẫn vẻ mặt mỉm cười nói.
“Vậy được rồi,ta trả ngươi hai mươi Linh Thạch” Tú Huyên đạm bạc nói.
Nụ cười trên mặt Hoàng Phong cứng lại,Nhạc Phương bên cạch cũng che
miệng mỉm cười.
“Sao,ngươi chê ít?” Thấy nét mặt của hai người,Tú Huyên cau mày nói.
“Không,những thứ này không bán được,xin thứ lỗi.” Hoàng Phong lắc
đầu,vẻ mặt buồn phiền nói.
“Tại sao?” Tú Huyên sắc mặt có chút khó coi.
“Cô nương không hợp,xin thứ lỗi” Hoàng Phong vẻ mặt xin lỗi,rồi quay
sang nói với Nhạc Phương “Chúng ta thu dọn hàng hóa,hôm nay nghỉ.”
Nhạc Phương gấp quyển sách lại,gật đầu :”Được rồi” Rồi phụ Hoàng
Phong thu hàng.
“Dừng lại” Tú Huyên sắc mặt vô cùng khó coi,nhìn Hoàng Phong hô lên.
Hoàng Phong vẫn như không nghe thấy lời Tú Huyên,vẫn chuyên tâm thu dọn
hàng hóa.
“Ta bảo ngươi dừng lại!” Tú Huyên vừa nói vừa đưa một tay muốn bắt
lấy vai Hoàng Phong.
Còn chưa kịp bắt được vai Hoàng Phong thì một cánh tay thon thả đã
chặn lại tay nàng.
Nhạc Phương sắc mặt bình tĩnh nói :”Ông chủ muốn thu hàng,mong cô
nương lui về, hôm khác ghé qua ủng hộ.”
“Hóa ra cũng có cao thủ.” Tú Huyên liên tiếp vài quyền,bên trong còn
dùng đấu khí.
Nhạc Phương không nhanh không chậm cản lại từng đòn của Tú Huyên,nàng
chỉ phòng thủ,không tấn công.
Tú Huyên thấy đòn đánh mình bị chặn,tâm thần kinh nghi không ngớt,tuy
nàng không dùng toàn lực,nhưng bị Nhạc Phương dễ dàng hóa giải đòn
đánh của mình,nàng vẫn giật mình vô cùng.
Lòng hiếu thắng nổi lên,Tú Huyên lại tiếp tục vận lên đấu khí trong
cơ thể,liên tiếp ra quyền cùng võ kỹ.
Nhạc Phương cũng vận dụng ma pháp,bình tĩnh đáp trả từng chiêu của
Tú Huyên.
Hai nữa lao vào đánh thành một đoàn.
Bên cạch đó Hoàng Phong đã thu xếp xong hàng hóa,tay dắt hắc
ngưu,quay sang nói với Nhạc Phương :”Được rồi,chúng ta đi thôi.”
Nhạc Phương nhanh chóng dứt ra Tú Huyên,đi đến bên cạch Hoàng Phong,hai
người một trâu hướng của thành mà đi.
“Các ngươi hôm nay,không ai được đi.” Tú Huyên hét lên,trong người đấu
khí vận chuyển,cách không một quyền đấm tới.
Hoàng Phong thở dài,vỗ vỗ đầu trâu.
Hắc ngưu cũng không thèm quay lại,chân sau một cước đá ra.
Ầm.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang,lực lượng của Tú Huyên tan biến
không thấy.
Tú Huyên bỗng có cảm giác bất an,nhanh chóng đưa hai tay che trước
ngực.
Bộp.
Tú Huyên bị dư lực của hắc ngưu đẩy lùi về sau vài mét,trên hai tay
còn in hình móng trâu.
Lúc nàng nhìn lại đã không thấy bóng dáng Hoàng Phong đâu cả,không
từ bỏ,Tú Huyên hướng cửa thành mà đến.