Tiệm Tạp Hóa


Người đăng: emlagi_baoanhyeuem@

Việt Linh đại lục,cường giả như rừng,tông môn trăm ngàn,thiên tài địa
bảo nhiều vô kể,ở đây tính mạng không đáng giá,bằng hữu như heo
cẩu,tình thân mỏng manh vô cùng.Hằng năm trăm tông bị diệt, ngàn gia
tộc bị hủy,vạn người ngã xuống,cũng là điều vô cùng bình thường.

Tại nơi sâu bên trong rừng U Linh,cũng xảy ra điều tương tự,một toán
cướp đang điên cuồng chém giết một đám đệ tử Lam Linh tông.

Mấy ngày trước,nghe nói thiếu chủ Lam Linh tông đắc tội một tên
trưởng lão của Lục Sơn,mà Lục Sơn lại là băng cướp nổi danh trên
đại lục,cướp của giết người,tiền dâm hậu sát,không gì không
làm,chỉ cần có lợi ích là chúng ra tay.

Lợi dụng thiếu chủ Lam Linh tông động tác,chúng lấy danh nghĩa đòi
công đạo tiến đánh Lam Linh tông.

Lam Linh tông dù sao trên đại lục cũng có ít danh tiếng,thực lực
không tệ,nhưng không trụ được sự tiến đánh của Lục Sơn.

Băng cướp Lục Sơn tràn vào,tiến hành chém giết,Lam Linh tông tử vong
vô số,cuối cùng tông chủ Lam Linh tông liều mạng mở đường máu,giúp
một số đệ tử cùng nguyên lão trốn thoát.

Lục Sơn cũng không có dừng tay,vẫn cho người truy đuổi.

Đuổi đến rừng U Linh thì xảy ra chiến đấu,Lam Linh tông chỉ còn một
vài nguyên lão Cửu cấp Chiến Sĩ,không thể nào có thể đối kháng
với Thánh Cấp sơ giai trưởng lão của Lục Sơn.

Rất nhanh,hơn một trăm người cuối cùng Lam Linh tông chỉ còn hơn mười
người,tất cả đều là nữ nhân.

Bọn cướp dùng nữ nhân để giải tỏa sau một hồi chém giết,những
tiếng kêu cứu,những tiếng gào khóc vang lên trong khu rừng.

Duy chỉ một cô gái vẫn lành lặn ngồi đó,khuôn mặt tinh xảo,làn da
trắng hồng,đôi mắt long lanh hiện lên đau thương,cặp môi nhỏ nhắn đỏ
mọng,nhìn nàng chỉ khiến người ta dâm tâm trỗi dậy,muốn đè nàng
xuống,hưởng thụ một phen.

Một tên cướp không kìm nén được ham muốn,hai tay giơ lên chạm vào thân
thể nàng.

Còn chưa kịp động vào người mĩ nữ thì một lưỡi đao lóe lên,chặt
đứt rời cánh tay tên cướp.

Tên cướp đau đớn gào thét,lăn lộn dưới đất,miệng run rẩy nói
:”Trưởng lão,tại sao…”.

Trưởng lão một đá vào bụng tên cướp,nhỏ một bãi nước bọt,khinh bỉ
nói :”Tại sao,đây là nữ nhân thiếu chủ muốn,các ngươi cũng muốn
nhúng chàm”.

Nghe đến tiếng thiếu chủ,bọn cướp đều trầm mặc,một số còn run
người sợ hãi.

Nhạc Phương tuyệt vọng,nhìn lên trời,miệng lẩm bẩm :”có ai có thể
cứu ta sao?”

“Cô nương,mạng có bán không?”

Bỗng từ trong không trung xuất hiện một tiếng nói.

Băng cướp giật mình,nhanh chóng cầm lên vũ khí,đều phòng xung
quanh,tên trưởng lão cũng tâm thần kinh nghi,hắn không phát hiện được
giọng nói phát ra từ đâu.

Bỗng chốc,cảnh tượng lặng lẽ đến kì lạ.

“Vị đại nhân nào?,xin hãy xuất hiện.” Trưởng lão Thánh cấp bỗng
hét lên,giọng nói vang vọng bốn xung quanh.

“Ha ha,ta chỉ muốn làm một cuộc giao dịch cùng cô nương này,không cản
trở các vị hưởng lạc,xin cứ tự nhiên” Giọng nói trong không trung
lại xuất hiện.

“Cô nương,mạng có bán không?” Giọng nói vang lên lần nữa.

Nhạc Phương như nắm lấy cọng rơm cứu mạng,hét lớn :“Bán!”.

“Không biết cô nương muốn cái gì?” Giọng nói lại vang lên,lần mang
theo một tiếng cười.

“Ngăn cô ta lại!” Trưởng lão hét lên,thân hình như mũi tên lao về phía
Nhạc Phương.

“Giúp ta sống sót.” Nhạc Phượng vẻ mặt toát lên một tia hy vọng.

“Thành giao”

Hư không bỗng chấn động,một con trâu đen to lớn xuất hiện trước mặt
bọn họ.

Hắn Ngưu cao hơn 4 mét,thân hình đồ sộ,trên lưng ngồi một người thanh
niên,đằng sau treo từng bao lớn nhỏ,trước mặt để từng đồ vật kì
quái.

Trưởng lão Lục Sơn dừng lại thân thể,quan sát kĩ người thanh niên
cùng Hắc Ngưu.

“Đây là việc của Lục Sơn,xin bằng hữu không lên nhúng tay” Không nhìn
ra cảnh giới của người thanh niên trước mắt,hắn muốn khách khí một
phen.

Hoàng Phong cười nói :”Ta đã giao dịch với cô nương này, nàng là của
ta,các ngươi đi được rồi”.

Trưởng lão sắc mặt đen lại,hắn khách khí không phải sợ đối
phương,chỉ không muốn phiền phức,vậy mà người trước mắt còn không
nể mặt :”Bằng hữu,đây là muốn cướp người?”

“Cướp người? Nàng là của ta,sao phải đi cướp” Hoàng Phong lắc
đầu,cười nói.

“Bằng hữu,ngươi không nói lý!”Trưởng lão gằn từng chữ,trong cơ thể
lực lượng bắt đầu vận chuyển.

“Ngươi muốn nói cái gì lý?” Hoàng Phong vẻ mặt ngờ vực,hỏi.

“Tất nhiên là mạng của ngươi” Trưởng lão gào lên một tiếng,hai tay
xuất động,chưởng lực cách không mà đến.

Chưởng lực mạng thuộc tính Kim xé gió đến trước mặt Hoàng Phong.

Hoàng Phong vẻ mặt bình tĩnh,mặc cho chưởng lực đánh tới.

Rống.

Bỗng hắc ngưu bên dưới thân Hoàng Phong há mồm,rống lên một tiếng.

Chưởng lực như gặp khắc tinh,nhanh chóng biến mất.

“Sao có khả năng” Trưởng lão kinh hô,vẻ mặt giật mình nhìn cảnh
tượng trước mắt.

“Chẹp,xem ra không hòa bình được rồi” Hoàng Phong chép miệng.

Hắn lấy trước mặt một quả cầu màu u lam,vỗ vỗ thân cầu nói
:”dậy,có người muốn phá quán”.

Theo Hoàng Phong tiếng nói,bên trong quả cẩu u lam truyền ra từng trận
rít gào,từng đạo U Hồn theo đó bay ra.

Nhiệt độ bỗng cấp tốc giảm xuống,một trận rét lạnh khiến người ta
rùng mình.

“Ông chủ,tên nào muốn phá quán.” Một con U Hồn bay đến trước mặt
Hoàng Phong,mở miệng nói.

Tiếng nói như cửu u truyền lại,khiến người ta nổi da gà.

“Hắn” Hoàng Phong chỉ chỉ trưởng lão Lục Sơn.

“Chết” U Hồn gào to một tiếng,cấp tốc bay đến trước mặt trưởng
lão.

“Giả thần giả quỷ,xem ta…”Trưởng lão Lục Sơn tuy trong lòng sợ hãi
nhưng vẫn mạnh miệng.

Câu nói còn chưa hết,trưởng lão Lục Sơn vẻ mặt ngơ ngạc,anh mắt vô
hồn,thân hình bất động đứng đó.

Trước mặt U Hồn,trong tay cầm một đạo linh hồn,không ngừng dãy dụa.

“Khà khà,lực lượng linh hồn cũng khá quá” U Hồn cười khà khà,đem
linh hồn trưởng lão Lục Sơn nuốt chửng.

Khà

U Hồn thở ra một tiếng,vẻ mặt thỏa mãn nhìn những tên cướp còn
lại.

“Ông chủ”

U Hồn quay về phía Hoàng Phong, chỉ chỉ đám cướp,ý hỏi Hoàng Phong.

“Tùy các ngươi.”Hoàng Phong cười cười, không để ý.

“Các anh em,của các ngươi” Được Hoàng Phong đồng ý,từng đạo U Hồn
nhanh chóng rút ra linh hồn của bọn cướp,tẩm bổ chính mình.

Ăn xong linh hồn,từng U Hồn lại chui vào U Lam cầu.

“Xong rồi.” Hoàng Phong phủi phủi tay,nhảy khỏi lưng hắc ngưu,tiến
đến trước mặt Nhạc Phương.

Nhạc Phương vẻ mặt ngơ ngác,cảnh tượng trước mắt nàng như một giấc
mơ,thấy Hoàng Phong,Nhạc Phượng mới giật mình tỉnh lại.

“Cảm tạ” Nhạc Phương cúi đầu cảm ơn.

“Không cần cảm ơn,ngươi bây giờ là của ta!” Hoàng Phong xua tay,cười
nói.

Nhạc Phương nhớ lại lời vừa rồi của Hoàng Phong,cười nhẹ
:”Đúng,của ngươi”.

Sinh tử một đường,bán mạng cho Hoàng Phong còn hơn bị thiếu chủ Lục
Sơn dày vò.

“Được rồi,hiện ta đang thiếu nhân viên,ngươi trước mắt làm tiếp thị
nhá.” Hoàng Phong cười cười,bắt lấy cánh tay Nhạc Phương.

Nhạc Phương cảm giác cảnh tay đau rát,nhanh chóng rút về.

Bỗng cánh tay nàng xuất hiện một hình xăm,như vũ trụ tinh không.

“Được rồi,ngươi bây giờ là nhân viên của ta” Hoàng Phong nhìn nàng
hình xăm,vẻ mặt càng rạng rỡ.

“Chúng ta là cái gì?” Nhạc Phương hỏi.

“Một tiệm tạp hóa”.


Vạn Giới Tạp Hóa - Chương #1