Người Hâm Mộ Nhỏ Của Ambrose


Người đăng: Javatan

Chương 545 : Người hâm mộ nhỏ của Ambrose

= = = = Chuyển cảnh = = = =

San Francisco, Mỹ.

San Francisco là một thành phố ở tiểu bang California, Hoa Kỳ, ở khu vực vịnh
San Francisco. Đây là một trong các thành phố được du khách tham quan nhiều
nhất thế giới.

Thành phố có cảnh quan đồi và biển, văn hoá độc đáo, khí hậu dễ chịu và cảnh
quan sương mù đặc trưng. Thành phố nằm ở một khu vực 11x11 km giữa vịnh San
Francisco và Thái Bình Dương.

Thành phố nổi tiếng với cầu Cổng Vàng, Bến Ngư Phủ, đường hoa Lombard. Tên
"San Francisco" theo tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là "Thánh Phanxicô (thành
Assisi)".

...

Bên trong một tiệm cà phê theo phong cách cận đại, một thiếu nữ đang vừa lau
cửa kính vừa nghe điện thoại. Trên ngực áo cô gái có một tấm bảng tên nhỏ ghi
rõ ràng hai chữ: Sophie Newman.

Sophie Newman, người chị gái trong cặp sinh đôi của vợ chồng nhà khảo cổ
Newman, hai người mà Ambrose đã gặp ở làng Rhossili. Bọn họ là những nhà khảo
cổ vô cùng nhiệt tình, họ thậm chí đã từng ‘bán’ con gái mình để đổi lấy cơ
hội tham quan lâu đài cổ Hoa Hồng, nhà tổ dòng họ Karling ở Pháp của Ambrose.

Nắm đó lần đầu tiên gặp Sophie là lúc cô bé khoảng 8, 9 tuổi trong tiệm sách
của Nicholas Flamel, bảy năm qua đi, Sophie trở thành thiếu nữ 15 tuổi.

Cô bé trở lên càng xinh đẹp với mái tóc màu vàng nổi bật, và đặc biệt, hình
ảnh cậu anh Ambrose vẫn in sâu không thể xóa nhòa trong tâm chí cô gái, và
càng thường xuyên hiện ra khi cô bé lớn lên.

...

Lúc này, bất chợt một tiếng ‘kít’ rõ to, một chiếc xe phanh gấp ở bên kia con
đường khiến cô gái chú ý tới.

Cô thấy một đoàn người bước ra từ chiếc xe, và bọn họ ăn mặc vô cùng quái dị.
Cô gái nói với người bạn qua chiếc điện thoại:

“OK - cậu biết không người ta lại muốn mặc áo khoác ở San Francisco giữa mùa
hè nóng nực này?”

Ở phía bên kia đầu dây, một giọng nói mang vẻ thú vị tò mò hỏi lại:

“Đó là kiểu áo khoác gì vậy?”

Ném cái khăn lau vào rổ đựng, Sophie chùi mạnh tay vào tấm vải tạp dề rồi bước
ra lệnh sang một bên và đứng nhón chân bên cửa sổ.

Bây giờ, cô mới nhìn thấy rõ những người đàn ông nhô lên từ chiếc xe hơi đậu
bên kia đường.

“Không phải áo khoác da. Là những chiếc áo khoác len đen nặng nề dày cộp. Ồ,
bọn họ đeo cả găng tay màu đen. Cả mấy cặp kính râm nữa.”

“Có lẽ họ là những người làm dịch vụ lễ tang ?”

Cô bạn bên kia đầu giây phán đoán, giọng nói của cô ta nghe rè rè qua chiếc
điện thoại cầm tay.

"Có thể cậu nói đúng."

Sophie nói với vẻ hoài nghi.

"Có lẽ họ là mafia," Cô gái tiếp tục phỏng đoán với vẻ hồi hộp.

"Ba của mình biết một tay vốn là mafia. Nhưng ông ta chạy một chiếc xe đóng
thùng với vẻ ngoài như thế cả thế giới đang thiếu tiền ổng vậy. À mà đừng nói
về mấy tên lập dị đó nữa, chuyện của cậu với anh chàng người Anh thế nào rồi…
Anh ta tên là gì nhỉ, Karl… Amber…”

“Là Ambrose Kalring… mà chuyện tình gì ở đây…” Sophie khuôn mặt đỏ chót, giọng
thẹn thùng lên tiếng.

“Ahhh… không có chuyện tình… vậy ai lúc nào cũng Anh Ambrose.. Anh Ambrose…
Thôi đi bà, tôi quen bà từ bé sao lại không biết.”

“Không nói chuyện này nữa. Hừ…”

“Thôi nào, tiết lộ một chút đi, hè năm nay anh ta có tới không?”

Sophie giọng có vẻ thẹn quá thành giận:

“Đã bảo không nói chuyện này rồi mà…”

Miệng nói vậy thôi chứ trong lòng Sophie có chút chờ mong, cô nhớ thường năm
nào anh Ambrose cũng tới Mỹ và ở lại suốt một tuần, năm nay chưa thấy tới chắc
cũng sắp rồi.

Đang suy nghĩ miên mang, bất chợt một tiếng phanh ‘kít’ chói tay vang lên.
Sophie giật mình nhìn ra cửa sổ, một chiếc xe khác xuất hiện, cùng hãng với
chiếc xe cửa mấy người lập dị trước.

Đó là một chiếc xe dài bóng mượt, trông như những xe bọ rùa trong mấy bộ phim
đen trắng cũ. Khi chiếc xe lướt ngang qua cửa sổ, ánh mặt trời phản chiếu vào
những ô cửa kính xe màu đen, rồi từ đó hắt ánh sáng vàng lấp lánh làm cô chói
mắt.

Không hề ra tín hiệu, chiếc xe đỗ xịch ngay trước cửa Tiệm Sách Nhỏ (The
Little Bookstore) ngay phía bên kia đường.

Sophie thấy lạ bèn nói:

“Lại một chiếc xe khác, cũng là một đám người.”

“Sophie, cậu vẫn xem đám người mặc áo len đó hả?”

“Ừ. Có vẻ sếp của bọn họ tới rồi.”

Cô vừa nói chưa hết câu thì cửa sau của chiếc xe hơi bật mở và một người đàn
ông cao lớn bước ta. Ông ta khẽ nhìn hai người mặc áo khoác len trước đó, nói
vài từ gì đó.

Khi ông ta đóng cửa xe, khuôn mặt ông ta quay về phía cửa tiệm của Sophie, cô
lờ mờ nhìn thấy một làn da trắng xám xanh xao trông đầy vẻ bệnh hoạn kinh dị.

Tim Sophie thặt lại, cô hít thở không đều nói:

“Nghe này. Cậu nên nhìn thấy cái gì vừa chui ra khỏi chiếc xe… Một người đàn
ông to lớn với làn da xám ngoét. Xám xịt không giống da người. Đó chính xác là
những gì mình thấy, có lẽ họ có một loại da đặc thù nào đó.”

“Mình từng xem một bộ phim tài liệu nói về những người không thể đi ra ngoài
dưới ánh sáng mặt trời… Hoặc có thể bọn họ bị lạnh, ôi trời ơi vậy mà mình
không nghĩ ra, cậu biết không, ở đây mọi người đều mặc áo len vào buổi tối.
Dạo này ở San Francisco trời có lạnh không?”

“Bây giờ ở đây là 2 giờ 50 phút... với nhiệt độ là 32 độ." Sophie nói. "Tin
mình đi, họ không lạnh đâu. Họ có thể đến chết ngột mất.”

“Ồ vậy sao, hay họ…”

“Mà, đợi đã," Sophie đột ngột cắt ngang chính mình.

Cô gái bên kia đầu dây tiếp tục lải nhải, nhưng Sophie không còn nghe bạn mình
nói gì nữa.

Vì một người nữa xuất hiện, người này có khả năng có thể là sếp, còn người xám
xịt kia giống vệ sĩ hơn.

Hắn ta là một người nhỏ thó, cao trừng mét rưỡi, trông nhanh nhẹn hơn nhiều so
với ba tên khổng lồ bên cạnh.

Hắn khoác trên người một bộ đồ lớn gọn gàng màu lông chuột trông hơi có vẻ lỗi
thời nhưng Sophie có thể đoán chắc bộ đồ này được may đo cho riêng ông.

Mái tóc hắn ta dài màu xám ánh kim, nó được cột lại thành một chiếc đuôi ngựa,
cùng với đó là một khuôn mặt góc cạnh xương xẩu trong khi bộ râu hình tam giác
màu đen phủ lấy miệng và cằm của hắn.

“Họ đang tiến vào bên trong tiệm sách.” Sophie nói vào chiếc điện thoại cầm
tay của mình.

“Josh có đang làm việc ở đó không?” Bên kia phát ra một câu quan tâm.

Sophie khuôn mặt cứng lại không tự nhiên, cố làm lơ đi cái vẻ quan tâm đột
ngột trong giọng nói của bạn thân mình mà trả lời. Chuyện cô bạn gái thân nhất
của cô muốn làm em dâu cô, Sophie hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý có việc nghe
có vẻ lạ đời này.

"Nó đang làm ở trong đó. Mình sẽ gọi điện cho nó xem có gì đang xảy ra. Mình
sẽ gọi lại cho bồ liền nha."

Sophie cúp máy, cô trong lòng thấy không ổn một chút nào, một cảm giác rất xấu
như có gì đó sắp đang diễn ra.

“Thôi đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”

Sophie hít một hơi cho bình tĩnh lại, cô lắc đầu tự thuyết phục mình rằng có
lẽ ông ta là một nhà thiết kế thời trang, hay là một nhà sản xuất phim, hoặc
có thể là một nhà văn: cô để ý thấy nhiều nhà văn rất thích ăn mặc kỳ dị khác
thường.

Sophie sắp sửa quay đi thì đột nhiên người đàn ông da xám ngoét xoay người lại
rồi đầu có vẻ như hướng về phía cô.

Vì đang đứng dưới mái hiên tiệm sách, khuôn mặt ông ta mờ khuất trong bóng
râm, và chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt của ông có vẻ như đang lấp lánh.

Sophie như cảm thấy được gì vô ý thức lia mắt tới.

Và rồi...

Và rồi trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi mắt họ gặp nhau.

Sophie rùng mình, có cảm giác như một luồng khí lạnh chạy dọc cơ thể rồi tập
trung phía đằng sau cổ và mắc kẹt lại trong những lọn tóc vàng loăn xoăn của
cô.

Sự va chạm của hai ánh mắt nhìn chỉ kéo dài một giây trước khi người đàn ông
nhỏ bé quay đi, nhưng Sophie có một ấn tượng rất mạnh và khẳng định là ông ta
đã nhìn thẳng vào cô.

“Một người kỳ lạ… Mình không thích ông ta một chút nào.”

Sophie quyết định sau đó gọi điện cho đứa em trai sinh đôi của mình và bảo nó
cẩn thận với vị khách mặt xám xịt kia.

Cô bé làm vậy là đúng, nếu Ambrose có mặt ở đây sẽ nhận ra ngay người đàn ông
nhỏ thó kia chính là John Dree.

Một tên người hầu của Elder, kẻ đã xuất hiện tập kích và cuối năm học năm
ngoái và may mắn trốn thoát khỏi Hogwarts khi Hermione và Eulalia xử lý hai
cái hào quang phân thân.

Và chủ nhân của hắn không ai khác chính là tên màu xám.


Vạn Giới Pháp Thần - Chương #545