Người đăng: Javatan
Chương 539 : Chủ động tiến công
Ambrose tỉnh lại.
“Một cái trần nhà lạ.”
Cậu đang tự hỏi mình đang ở đẩu Trí nhớ cuối cùng của cậu là cảnh tượng tên
màu xám sắp đột phát cấp 7, và một đám kí sinh...
Ambrose nhúc nhích bàn tay chống người ngồi dậy, rồi như cảm giác thay đổi tư
thế đột ngột, lượng máu lưu thông xáo trộn, cậu cảm thấy hơi hoa mắt chóng
mặt.
Nhưng ngay lập tức thay vào đó là một cảm giác ức chế, muốn phát tiết. Ambrose
cảm nhận trong cơ thể mình một cỗ năng lực sôi sùng sục, vô cùng khổng lồ
nhưng lại bị một tầng năng lượng khác cưỡng chế kìm nén lại.
“Đây là một lớp phong ấn.”
Cậu nhận ra ngay, và suy đoán có thể đo lượng ma lực đám Obscurus thứ sinh
mang lại trong một nghìn năm quá khổng lồ, Ambrose trong khỏang thời gian ngắn
ăn không tiêu được nên phải dùng cách này.
Thở ra một hơi, Ambrose điều tiết cảm xúc cân bằng lại, cậu nghĩ mình phải đi
dạo một chút, hít thở một chút không khí trong lành.
Bước ra khỏi căn phòng, Ambrose đi vào một hành lang ven một khu vườn nhỏ
tuyệt đẹp, với cây cối, hòn non bộ, suối nước róc rách. Đi vòng qua khu vườn,
Ambrose bước vào một căn phòng to lớn, nó là một căn chính điện. Ambrose đảo
mắt một vòng rồi nhẩm trong miệng:
“Đây là một ngôi đền Nhật Bản.”
Về phía trung tâm của căn điện là nơi đặt bệ thờ, trên đó có một bức tranh rất
cao vẽ một thiếu nữ xinh đẹp, một tay cầm một nhánh cây nhỏ, một tay lại cầm
một thanh kiếm. Bức tranh rất cao, nên người ta chỉ nhìn thấy từ vai cô gái
trở xuống, khuôn mặt cô hoàn toàn không nhìn rõ.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang tới:
“Là anh. Anh tỉnh rồi.”
Ambrose quay đầu lại theo hướng tiếng nói, cậu nhìn thấy cô gái che mặt đang
cần một ngọn nến bước ra.
Và đặc biệt, trên người cô mặc một bộ Yukata màu xanh lá cây đậm, thảm trên đó
là vô số họa tiết hoa lá, động vật cách điệu tuyệt đẹp.
Dù không nhìn thấy mặt, nhưng Ambrose vẫn có thể tưởng tượng được hình ảnh đầy
đủ nhất về cô gái này. Cậu trong chốc lát đứng đơ ra đó.
Đến tận khí cô gái mang ngón nến đặt lên bệ thờ, quay ra dùng ánh mắt hơi nhéo
lại nhìn Ambrose, nhân vật chỉnh của chúng ta mới ho khan một tiếng, giọng
mang vẻ lúng túng:
“Cô chuẩn bị đi đâu hả?”
Cô gái liếc nhìn bộ quần áo trên người, gật đầu đáp:
“Hôm nay là ngày tổ chức lễ hội mùa hè.”
Xong rồi, không để ý tới Ambrose, xoay người bước ra khỏi điện thờ.
Ambrose làm sao để cô ta đi được, cậu trong đầu có rất nhiều câu hỏi, bèn rảo
bước đuổi theo, nhưng, khi chưa kịp mở miệng thì cô gái che mặt đã chặt nói
trước:
“Vào ngày lễ hội người ta gác lại tất cả mọi chuyện, đây là ngày của thần
linh, của sự vui vẻ.”
Ý cô gái rõ ràng là Ambrose không cần hỏi, cho dù cậu có hỏi, cô cũng sẽ không
trả lời.
Ambrose dừng lại một chút, cậu đè xuống mấy vấn đề trong đầu, mặt nhìn thân
hình hoàn mỹ trước mặt, lắc đầu một cái, tên này bước nhanh đuổi theo, cậu
nhận mệnh:
“Tôi biết rồi.”
Sau đó hai ngươi không nói gì, sóng vai từ trên đền thờ đỉnh núi bước xuống
khu vực bên dưới, đồng thời lúc này về phía bên trái của Ambrose, mặt trời
đang xuống núi, két hợp mới sóng biển xa xa tạo thành một cảnh tượng hoàng hôn
cực đẹp.
Ambrose đã lâu không cảm thấy thư thái một cách tự nhiên như vậy, cậu nhìn về
cô gái che mặt bên cạnh, càng nhìn cậu càng cảm thấy có nét quen thuộc, cô gái
cũng cảm nhận được chàng trai bên cạnh đang quan sát mình, bước đi không tự
nhiên như trước, buộc cô phải trừng mắt nhìn lại.
Cả hai cứ như vậy cho đến một khúc ngã ba, từ đây, Ambrose có thể nhìn rõ khu
vực lễ hội với hàng dài đèn lồng đỏ cam, tiếng nhộn nhạo vui đùa của lũ trẻ
gọi nhau:
“Hi hí, Chờ với nào, chờ tôi với.”
Một hàng dài người đang đi tới, trên người bọn họ đều mang trang phục cổ
truyền Nhật Bản, trên đầu hoặc một chỗ bất kỳ nào khác đều có một vài phụ kiện
kì lạ, xem như là một lễ hội hóa trang kiểu Nhật Bản đi.
Ambrose và cô gái hai người vừa bước xuống đã bị dòng người đẩy đi, để không
bị lạc nhau, Ambrose mặt dày đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô gái. Mới đầu cô gái
kos chịu, rằng ra nhưng không được, Ambrose vẫn cứ nắm và cười cười vô hại. Cô
gái che mặt đành chịu, mặc Ambrose, thế là suốt năm phút sau đó, hai người nắm
tay như vậy mà đi.
Đến nới hơi vãng người, cô gái che mặt chợt giựt tay ra, bầu không khí giữa
hai người trở lên kỳ quặc.
Mắt nhìn quá trái, rồi lại nhìn qua phải, Ambrose hắng nhẹ giọng một cái rồi
nói:
“Không phải cô bảo hôm nay là ngày của vui vẻ sao. Đi với tôi.”
Ambrose lại một lần nữa thể hiện thiên phú mặt tường thành, cậu kéo theo cô
gái đi tới bên cạnh một gian hàng bán chong chóng và quạt, cậu chọn cho cô một
chiếc quạt tròn với lá xanh, hoa tím rất phù hợp với bộ yukata cô gái che mặt
đang mặc.
Bá đạo không cần hỏi ý kiến cô gái, Ambrose đã nói:
“Ông chủ, tôi lấy cái này.”
“Chàng trai ánh mắt cậu chuẩn đấy, cây quạt Uchiwa này rất phù hợp với bạn gái
của cậu. Giá rẻ thôi. 100 Yên.” Chủ tiệm cười lớn, vừa với lên lấy cái quạt
tròn vừa nói.
Ambrose thò tay vào túi của mình lấy ra tờ 1000 Yên cho chủ tiệm rồi chủ động
kéo cô gái che mặt đi tiếp.
"Cầu chúc nữ thần phù hộ cho hai người, bên kia có phần ghi nguyện cầu, chỉ
cần viết thứ cậu muốn vào đấy, rồi ném vào đống lửa thì điều ước sẽ thành sự
thật, cố lên chàng trai." Ông bác chủ tiệm gọi theo cổ vũ.
Ambrose quay lại ra thế cảm ơn, rồi cậu tiếp tục sang tiệm tiếp theo.
Đây là một tiệm bán mặt nạ.
Ở phía trước hai người cũng có một cặp đôi trẻ tuổi, một thiếu nữ độ tuổi cấp
3 và một chàng trai tóc bạc đeo một cái mặt nạ cáo. Cô gái này vừa nhầm lẫn
khuôn mặt người bán mặt nạ thành một chiếc mặt nạ. bây giờ đang rối rít xin
lỗi rồi chạy đi.
Ambrose vốn không để ý hai người này nhưng chàng trai khiến cậu cảm giác là
lạ, cậu ta không phải con người. Không phải con người thì là cái gì ?
Ambrose đang định quay sang hỏi cô gái che mặt thì đột nhiên bị một thứ gì đó
đập vào mặt, cái mũi bị một cú va không nhẹ, Ambrose ôm mặt cúi đầu xuống cố
tình kêu lên một tiếng:
“Ah. Cô làm gì vậy?”
“Hừ. Đáng đời.”
Cô nàng có vẻ vẫn hơi tức giận, cô lườm Ambrose một cái đi tới hàng tiếp theo.
Ambrose không giả bộ nữa, cậu bỏ cái mặt nạ ra, đeo nghiêng sang một bên đầu
bước theo nói:
“Cảm ơn nha. Mặt nạ rất đẹp.”
Cô gái che mặt mím môi không phản ứng, thế là Ambrose tiếp tục công cuộc chủ
động tiến công mặt dày tán gái của mình, trong vòng hai tiếng sau đó, bọn họ
không biết đi qua bao nhiêu gian hàng, chơi bao nhiêu trò chơi, ăn bao nhiêu
món đồ ăn vặt.
Tới đúng tám giờ tối, tất cả mọi người mới tập trung ở mảnh đất trung tâm để
đốt lửa trại. Trước khi đốt là phần lễ do một vài người chức già lão trong
vùng chủ trì.
Lúc này đây cậu mới biết đây là lễ hội mùa hè nhưng cũng là lễ Tanabata… tức
là lễ Thất tịch Ngưu Lang Chức Nữ.
Nghĩ tới lễ hội này là trong đầu Ambrose lại hiện ra một đoạn ký ức…
— Nhớ lại —
“Đúng rồi, sao Vega còn có một tên khác là sao Chức Nữ…”
Takagi quay mặt lên bầu trời nói, khuôn mặt cô bé tạo thành một góc vô cùng
hoàn mỹ, Ambrose nhìn vậy hơi chấn động, góc này trông cô bé thật xinh đẹp…
Ambrose thầm nghĩ.
Bên tai cậu, Takagi nói tiếp:
“Ở Nhật Bản, có cả một lễ hội về ngôi sao này, đó là lễ hội Tanabata, kỷ niệm
cuộc gặp gỡ của 2 vị thần Orihime và Hikoboshi (đại diện cho sao Ngưu Lang và
Chức Nữ).”
“Này, bạn có nghe mình nói không?”
Đột nhiên, Takagi cao giọng nói, Ambrose đang mải ngắm (gái) nên giật mình, ấp
úng nói:
“Có, bạn kể tiếp đi..”
Takagi cười lanh lảnh, rồi nói tiếp:
“Theo truyền thuyết, Ngọc Hoàng có một cô con gái tên Tanabata-tsume (Orihime)
rất thích dệt lụa. Người hết sức yêu thương và chiều chuộng nàng. Một ngày
kia, Tanabata vô tình nhìn thấy một anh chàng chăn bò hết sức tuấn tú tên là
Hikoboshi. Nàng đem lòng si mê chàng trai điên cuồng."
“Yêu chiều con gái, Ngọc Hoàng quyết định cho nàng lấy chàng trai chăn bò. Hai
người quá mải mê yêu đương nên suốt ngày chỉ rong chơi và chẳng chịu làm gì
cả, người con gái bỏ quên cả khung cửi còn con bò của chàng trai thì lang
thang khắp nơi ở trên trời. Các vị thần hết sức giận dữ và bắt phạt họ phải
sống tận hai đầu của dòng sông Ngân và chỉ được gặp nhau vào ngày 7/7 hàng
năm.”
“Nè, hè năm nay bạn với mình tham gia lễ hội này được không, người ta nói các
cặp yêu nhau mà cầu nguyện tại đền Shio sẽ được hai vị thần chúc lành…”
Takagi khuôn mặt đáng yêu nói.
“Mình… mình…” Ambrose nói mãi không ra lời, khuôn mặt cậu thật đỏ chót, may là
do thiếu sáng, nếu không Takagi sẽ được dịp cười sung sướng…
Đúng lúc này, cả phòng học sáng lên, giáo sư Aurora Sinistra trở lại, bà ra
lệnh thu bài tập thiên văn vừa làm.
Takagi thâm ý liếc Ambrose rồi bảo:
“Thôi để lần sau nói vậy, chúng ta nộp bài đã…”
“Ừm..” Không biết đáp lại kiểu gì, Ambrose chỉ dấu mặt (đỏ như mông khỉ) vào
tay áo toát ra một tiếng.
— Nhớ lại —