Ambrose Tham Chiến


Người đăng: Javatan

Một lưỡi kiếm trắng ngọc đánh chệch hướng thứ sắc nhọn đấy, bằng kinh nghiệm
chiến đấu nhiều năm, giáo sư lập tức phản ứng nhảy lùi lại một nhịp. Khi xác
định an toàn, ông thở phào một tiếng, ông thấy Ambrose đang cười nhìn ông nói:

“Giáo sư, ngài đã dạy ta luôn phải chú ý xung quanh phải không?”

Cậu vừa dứt lời, cái thứ sắc nhọn đó rút lại, một con nhện khác nhảy qua bức
tường gia nhập cuộc chiến. Không, tất cả là thêm ba con nữa, con thứ hai từ
trên mái nhà nhảy xuống, con thứ ba xuất hiện sau góc đường.

Ambrose lơ đễnh nhìn ba con nhện xung quanh rồi nói với ông khỉ:

“Lần này tới lượt ta ra tay rồi, thầy nên kết thúc trận chiến của mình.”

Ông khỉ hoàn hồn cười ha hả, ông tự hào nhìn Ambrose, đây là chính là học trò
của mình. Rồi ông đổi ngay sang một bộ mặt nghiêm trọng nhìn con nhện đang
khốn khổ vì vết thương chửi ầm lên:

“Khốn khiếp, suýt nữa ta mất mạng già vì chúng bay.”

Nói xong ông giơ kiếm xông vào con nhện mù.

“Hai mươi người vây lấy hai con nhện, còn lại cảnh giới xung quanh, để ta xử
lý con kía.” Ambrose bình tĩnh ra lệnh, cậu chỉ vào con nhện đánh lén suýt
giết chết thầy khỉ.

Nghe lệnh một trăm binh sĩ rút vũ khí, chuẩn bị tiến tới quần nhau với hai con
nhện.

Ambrose nhếch mép khiêu khích nói:

“Xem nào, không biết ngươi chịu được mấy chiêu…”

Con nhện như nghe hiểu lời cậu nói, nó rống lên giận giữ, nó nhảy chồm tới
Ambrose, chân nó chạm đấy khiến mấy viên gạch lót đường vỡ vụn, bắn tứ tung.

Ambrose không vội vã, cậu thở nhịp nhàng nhìn con nhện xông tới, cậu thấy mỗi
động tác của nó như chậm lại, Ambrose đưa ngang thanh kiếm Lleuad lên quá đầu,
ánh kiếm hòa cùng ánh trăng tạo thành một vầng sáng huyền ảo.

Kèm theo một tiếng hét, Ambrose hạ thấp trọng tâm lấy đà lao lên phía trước,
cậu chuẩn bị đối đầu trực diện với con nhện.

Ánh kiếm lóe lên, một tiếng trầm đục vang lên.

Rồi “Uỳnh” một tiếng, cao bóng đen to đùng của con nhện đổ xuống đất, mọi
người thấy rõ ba cái chân nhện vẫn còn đứng thẳng như mấy cái cọc nhà, ba cái
móng vuốt cắm sâu xuống đất, một dòng máu xanh lè phun ra từ trên đỉnh cọc.

Thật ngọt, thanh kiếm chép dứt ba cái chân nhện.

Ambrose chân trái đạp về trước phanh người lại, hông quay một góc một tăm tám
mươi độ, chân phải cậu nhún xuống lấy đà. Cả thân hình cậu bé bắn lên khỏi mặt
đất, cậu nhảy tới trước mặt con nhện, kiếm hạ xuống chém thật mạnh vào đầu con
nhện.

Như dùng một con dao chém đậu hũ vậy, đầu con nhện bị sẻ làm đôi. Nhện vừa
chết, máu a xít của nó lập tức ăn mòn cơ thể, xác nhện bốc khói xanh lè.

Xong một con.

Đúng lúc này, một giọng nói phía sau lưng Ambrose vọng tới: “Bệ hạ, cận thận…”

Ambrose cảm thấy một con nhện khác đang ở ngay sau lưng cậu. Ngay lập tức cậu
nghiêng người, nhảy sang một bên tránh nó ra. Cậu vừa nhảy ra khỏi thì lập tức
hai cái chân nhện nhọn hoắt đâm thẳng xuống đúng vị trí đó, cái đầu bị bổ đôi
lúc này nát như một quả dưa hấu rơi từ trên mười mét xuống đất.

Ambrose nhìn con nhện, cậu doán ngay chuyện gì xảy ra. Con nhện này vốn dĩ ở
góc đường, sau lưng nó là tường nhà, binh lính không thể bao vây nó hoàn toàn
được, nên trong tích tắc nó nhảy qua đám lính xông tới phía cậu.

Thấy con mồi của mình tránh được một chân, con nhện này tiếp tục quật cái chân
to như đùi người đàn ông về phía Ambrose, nó không thèm để ý một chút nào đồng
loại mới chết.

Thấy vậy, Ambrose chỉ kịp đưa sống kiếm che trước người, “Ầm” Ambrose cảm thấy
mình như bị một chiếc xe tải đâm vậy, lực chấn động khiến tay cậu run run, nếu
không phải ý chí cứng rắn thì thanh kiếm đã tuột ra rồi.

Cả người cậu bé bị hất về phía sau năm mét, Ambrose gập người cố giữ thăng
bằng, câu tiếp đất trong tư thế một chân quỳ. Ambrose cảm thấy rõ cơn đau nhức
nhói lòng từ đầu gối, mặt cậu nhăn lại, hai môi mím chặt.

Dù thế nào cậu vẫn là một đứa trẻ, sức mạnh không phải lợi thế của cậu. Lần
sau phải tránh con nhện ra, không nên trực diện đỡ đòn của nó, Ambrose rút
kinh nghiệm.

Con nhện tiếp tục xông đến, nó nhảy lên thành một đường cong cầu vòng, trên
không chung, tám cái chân nó co lại về sau, thân mình, cái ngực, cái bụng nó
hướng lên trước.

“Ầm…” Sáu tiếng va chạm lớn vang lên, khói bụi mù mịt, bọn lính để con nhện
thoát lo lắng nhìn về dám khói bụi, chúng chỉ nhìn thấy một ánh kiếm lóe lên
thành một đường cung.

Khói tan đi, thân hình Ambrose dần xuất hiện, cậu bé đang đứng ‘hiên ngang’,
khuôn mặt câu bé dính đầu bụi, áo giáp đang bốc khói, chúng bị dính máu nhện,
cái áo choàng sau lưng rách te tua, một mảnh áo đã bị xé mất.

Sau lưng Ambrose, con nhện nằm sấp bất động, một bãi máu xanh lè đang lênh
lãng chảy ra từ bụng nhện. Nếu để ý kĩ ta sẽ thấy một mảnh vải rách màu xanh
dương dưới bụng nhện bên cạnh một cái chân lòi ra như là cậu ta vừa chui từ đó
ra vậy.

Xong hai con.

Đúng là như vậy, khi con nhện sắp tiếp đất, Ambrose đánh liều trượt người
xuống bụng nhện, may cho cậu là không dính một cái chân nhện nào. Cậu vung
kiếm chém ngang bụng con nhện. Trong khoảnh khắc đó cậu mới biết mình liều như
thế nào, một bể a xít hơn tạ ở trên đầu cậu, và cậu vừa đâm thủng đáy bể.
Ambrose phải lăn người thật nhanh hòng thoát khỏi bể a xít.

Trong lúc đó, chiếc áo choàng lại vị một cái chân nhện, trong đầu cậu than một
ngàn cái xui xẻo. Cái áo choàng này khiến cậu chậm mất nửa giây, thế là một
phần ba áo giáp bị tắm a xít. Ambrose thề sau này không mặc áo choàng khi
chiến đấu nữa.

Từ xa theo dõi, tất cả binh lĩnh tĩnh lặng, họ thở phào, họ đã không hoàn
thành nhiệm vụ, may bây giờ, con nhện chết, như một tảng đá trong ngực họ biến
mất. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng đức vua của họ lại mạnh tới như vậy, một ngọn
lửa bùng cháy trong lồng ngực họ, đó là ngọn lửa của tự hào. Tất cả ồ lên hoan
hô: “Đức vua muôn năm! Đức vua muôn năm! ..”

Ambrose thở gấp hơn, một phần do dùng sức quá nhiều, một phần nhiều do hưng
phấn. Thật không ngờ giết một con nhện Araranner lại dễ ràng như vậy, câu làm
theo lời của Ẩn sĩ đã nói: “Trong mọi trận chiến, chiến thắng sẽ gành cho
người nào tỉnh táo hơn, nhưng khi đấu với một quái vật không có tư tưởng thì
càng cần phải tỉnh táo hết sức có thể.”

Cộng thêm kiếm Lleuad vô cùng sắc bén, Ẩn sĩ luôn dặn cậu phải cẩn thận khi
dùng nó nếu không muốn tự làm thương mình. Hơn nữa Lleuad nó còn là một thanh
kiếm ma thuật, ta có thể truyền ma lực từ cơ thể vào thanh kiếm, từ đó thi
triển một số phép thuật đơn giản. Mặt khác, thanh kiếm có khả năng hấp thụ
năng lượng từ ánh trắng, mỗi khi chiến đấu dưới ánh trăng, nó trở lên càng sắc
nén.

Kết cục của con nhện đã xác định từ trước khi trân chiến bắt đầu.

Ambrose chậm rãi nâng thanh kiếm lên rồi cậu chém một đườn xuống đất cho máu
nhện văng hết ra khỏi lưỡi kiếm.

Một bên khác, giáo sư Songoku vừa xử lý xong con nhện mù, ông đâm nó một nhát
giữa ngực. Ông đã thật thót tim khi thấy Ambrose bị con nhện đánh lén sau
lưng, may mắn cậu bé không sao.

Ambrose hít một hơi thật sâu đè xuống cảm giác hưng phấn, rồi xoay người nhìn
con nhện còn lại. Trong chớp mắt, Ambrose có ảo giác con nhện đang nhìn mình.
Lắc lắc đầu, Ambrose cho là mình hơi bị choáng.

Cậu nhìn lại con nhện thấy nó không chủ động đánh trả quân lính mà lại có xu
hướng chạy trốn. Cậu chuẩn bị nhắc nhở binh lính mình thì.

Con nhện xông tới chịu một kiếm, rồi nó nhảy lên lợi dụng thanh kiếm chém đứt
mấy sợi dây thừng. không những vậy, nó còn cố ý cắt dứt một chân để chạy trốn.

Không kịp rồi, con nhện nhảy qua dãy nhà phía bắc chạy mất.


Vạn Giới Pháp Thần - Chương #48