Dự Định


Người đăng: Javatan

Ẩn sĩ híp mắt nhìn Ambrose và Fayola bàn bạc, chúng là hai đứa trẻ thông minh,
đầy ý tưởng sáng tạo và rất chăm chú học hỏi, ông nghĩ.

“Rất tốt, lũ chim đã bay đi rồi, chúng ta phải tìm nguồn nước khác thôi.”

Ambrose nhìn ra cái hồ, không còn một bóng chim nào cả, cậu nói với Black
Panther:

“Panther, chú có thể đi trước tìm nguồn nước không, nó ở đâu đó quanh hồ
thôi.”

“Vâng, điện hạ, thần đi ngay.” Báo đen tuân lệnh, ông nhún mình lao về phía
cái hồ, ông vòng lên trên phía bắc, hướng đó có khả năng lớn có nguồn nước.

Chỉ sau năm phút ông trở lại, ông bẩm:

“Thưa đức vua và nữ hoàng, thần tìm thấy một thác nước nhỏ phía trước.”

Một thác nước, nếu vậy họ không thể lấy nước ở đó được, hơn nữa nó quá gần cái
hồ bốc mùi. Ambrose e ngại nước ở đó bị nhiễm nhiều thứ khác.

“Chúng ta vòng lên tháp nước, lấy nước ở xa hơn.”

Cả đoàn thám hiểm khởi hành, bọn họ đã tìm được mục tiêu, rất nhanh họ đi tới
tháp nước. Nó rộng khoảng một mét, đúng như Ambrose đoán tại đây vẫn thoang
thoảng mùi giun.

Bọn họ đi vòng lên tháp, phải đi thêm hai cây số nữa thì mới hết mùi, Ambrose
quyết định đi thêm một cây nữa cho an toàn.

Chỗ này là một ngã ba, hai con suốt chập lại thành một, với lại ở đây nhiều đá
nên nước rất trong. Địa thế khá cao, lợi dụng chênh lệch độ cao để đưa nước
về.

“Chúng ta sẽ lấy nước ở đây.”

Buổi chiều, cả đoàn bắt đâu công việc dẫn nước về bờ biển, họ chặt gỗ, làm
máng nước. Ẩn sĩ dùng phép chỉ thẳng đường từ Ngã ba suối tói bờ biển, mọi
người theo đó mà chặt cây, vừa lấy nguyên liệu làm máng nước, vừa thông đường
để sau này dễ bảo quản, sửa chữa đường dẫn nước.

==========

Ambrose và Fayola không giúp được gì, hai người giao cho báo đen Black Panther
phụ trách, rồi trở về bờ biển.

Bây giờ, bãi biển không chống trải như trước, một cái lều rất to dựng lên,
xung quanh mấy cái lều khác đang được lắp đặt. Otmin và đội của anh làm việc
rất hiệu quả.

Xa xa hai mươi chiếc thuyền đã neo lại, một số thần dân không chịu nổi không
gian chật hẹp khoang thuyền, họ xuống bãi biển đi dạo. Thấy hai người đi qua,
bọn họ cúi đầu hành lễ.

Hai người bước vào lều chính, trong này đặt hai hàng ghế, Otmin cung kính nói:

“Chúc mừng đức vua và nữ hoàng tìm được nguồn nước.”

“Chú không cần đa lễ, lều có đủ cho người dân không?” Ambrose hai người trở về
vị trí của mình, đó là hai cái ghế được xếp cao hơn mấy cái khác.

“Đủ, thưa đức vua.”

“Rất tốt.” Do thời gian quá ngắn, cậu sợ không chuẩn bị đủ chỗ ở cho mọi
người.

“Chúng ta có một nhiệm vụ quan trọng, Chú bây giờ dẫn tàu men theo hòn đảo này
một vòng, rồi vẽ một tấm bản đồ bao quát hòn đảo nhất có thể.”

Nguồn nước đã có nhưng nó quá ít, không phù hợp để phát triển lâu dài, cậu
phải tìm một chỗ khác tốt hơn, cậu rất hy vọng vào kết quả chuyến khảo sát của
Otmin.

“Tuân lệnh.” Nói xong, Otmin ra khỏi lều.

Ambrose hỏi Fayola:

“Dân số của đất nước hiện tai có bao nhiêu?”

Sau khi Fayola đồng ý kế thừa đất nước của phù thủy, hai người ăn ý chia nhau
việc, Ambrose lo nhiều hơn về quân đội, còn Fayola quản lý dân chúng.

“Chúng ta có tất cả 3146 người, trong đó một phần ba là quân lính.”

“Số lượng vậy thật ít ỏi.”

“Đúng vậy, có rất nhiều chủng loài khác nhau, vô cùng phức tạp.” Fayola bổ
sung.

“Chúng ta theo ưu điểm từng chủng loài mà phân công.” Ambrose nêu ý kiến.

Ví dụ có loài người lùn, họ là những thợ mỏ, thợ rèn trời sinh. Hay tộc đầu
trâu hình người, họ là những chiến binh to khỏe nhất vương quốc.

“Mình cũng nghĩ vậy, chúng ta có thể mua nô lệ ở Carlomen.”

Theo sách viết, có tất cả ba quốc gia lớn nhất trên lục địa là Narnia,
Archerland và Carlomen. Narnia ở phía bắc, Carlomen ở phía nam còn, Archerland
ở giữa hai quốc gia này.

Carlomen là một quốc gia hiếu chiến, nó thường xuyên bành chướng những vương
quốc xung quanh. Hằng năm, các cuộc chiến mang lại cho họ tiền bạc, của cải,
đặc biệt là nô lệ, nguồn lao động chính cả vương quốc.

Nô lệ được mua bán tự do, chỉ cần có đủ tiền muốn mua bao nhiêu cũng được.

“Chúng ta đủ tiền mua bao nhiêu người?” Ambrose hỏi Fayola, cô bé kiêm luôn
chức giữ quốc khố.

“Mình đã hỏi Ẩn sĩ giá tiền rồi, ông không chắc làm vì lâu lắm rồi ông chưa
tới Carlomen, nhưng theo tính toán ta tối đa, mua được một nghìn người thôi.”

“Vậy cũng là rất nhiều rồi, ngoài ra chúng ta còn phải mua hạt giống và gia
súc nữa.”

Có quá nhiều thứ phải chi tiêu, mà tiền không nhiều. Tuy có thể bắt cá ăn
nhưng không phải chủng loài nào cũng ăn cá được.

“Chúng ta chỉ có hai mươi con thuyền thôi, chờ khi tìm được nói thích hợp cho
dân chúng sống, ta sẽ điều bảy chiếc tới Carlomen mua đồ.”

Bọn chúng cũng nghĩ tới nhờ Ẩn sĩ dùng phép thuật làm ra thêm thuyền, nhưng
chúng không thể mãi dựa vào ông được, nếu không, chúng sẽ giống như Narnia khi
gặp việc gì chỉ biết cầu nguyện Alan sẽ giúp vậy.

“Mình nghĩ để Hag đi tới Carlomen, bà ta là phù thủy, sự khôn khéo của bà có
thể khiến chúng ta bất ngờ.”

“Nhưng bà có quá xấu không...”

Hag là mụ già nhăn nheo, mũi bà ta nhọn như đỉnh núi cao nhất Narnia, bà ta
lùn tịt, không những thế lưng bà còn bị còng.

“Chắc bà ta phải có cách ngụy trang…”

Con phù thủy Hag là một bề tôi trung thành của mụ phù thủy, nói thật lòng, cả
hai người đều không ưa bà ta, nhưng vì bà có uy tín cao trong người dân, nên
chúng phải giữ mụ lại dùng.

Hai ngày sau, Otmin cùng con thuyền trở lại, ông mang về một tấm bàn đồ khá
chi tiết về hình dạng hòn đảo.

Hòn đảo này có hình giống con hải cẩu, phía Bắc lưng hải cẩu là các dãy núi
song song, cao chót vót. Còn về phía bụng hải cẩu, tức phía Nam, là rừng và
đồng bằng, bãi cát ven biển. Cái mũi hải cậu là cực đông, là nơi các ngọn núi
gặp biển.

Bây giờ, bọn họ đang ở gần về phía đuôi của con hải cẩu.

Hòn đảo này không có con sông lớn nào cả, Otmin không tìm thấy cửa sông nào.
Ông nhìn thấy mấy thác nước nhỏ trên vách đá.

Điều bất ngờ là phía nam của hòn đảo là một thảo nguyên khá rộng, trên đó có
một cái hồ, ta có thể nhìn thấy từ biển, theo Otmin thấy, cái hồ nước này nằm
trên một cao nguyên.

Chính cái cao nguyên này chia hòn đảo thành hai khu rừng riêng biệt.

Đây, chính nó là chỗ thích hợp để xây dụng thủ phủ hòn đảo, gần nguồn nước,
gần biển, có đồng cỏ để chăn nuôi và trồng trọt. Vị trí này cũng là trung tâm
của hòn đảo hay cái rốn của con hải cẩu.

Trong tính toán cảu mình, cậu cũng không nghĩ bỏ lại chỗ này, Ambrose định quy
hoạch đây thành nơi đóng quân lực lượng không quân đầu tiên của cả thế giới.

Quay lại tổng thể hòn đảo dài khoảng hai mươi ki lô mét và rộng mười ki lô
mét, trừ đi diện tích khác, thì nó rộng khoảng mười ki lô mét vuông, nếu hai
người sắp xếp họp lý thì hòn đảo đủ cho hơn mười ngàn người sinh sống.

Otmin cũng nhìn thấy được mấy hòn đảo còn lại, ông vẽ sơ qua về vị trí của
chúng, hòn đảo gần nhất về phía bắc cách hơn năm mươi ki lô mét, hòn đảo về
phía nam cũng hơn sáu mươi ki lô mét.

Khoảng cách khá xa, Ambrose từ bỏ suy nghĩ khai phá nhiều nơi một lúc, trên
đảo này có một loài loài giun quá cỡ, một loài chim khổng lồ, ai biết còn gì
nữa…. bây giờ mọi thứ còn quá sớm


Vạn Giới Pháp Thần - Chương #43