Người Con Thứ 101 Của Lạc Long Quân Và Mẹ Âu Cơ.


- Ưm, đây là đâu thế????

Duy Long hắn mơ màng tỉnh dậy thì thấy xung quanh là một căn phòng rộng lớn xa
hoa thì giật mình kinh hãi. Nhưng đã từng đối mặt với quá nhiều chuyện li kỳ
rồi nên hắn cực kỳ nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh mà đối mặt với hiện
thực.

Cố gắng mở ra đôi mắt Tenseigan của mình, hắn muốn cảm nhận và xem xét nơi đây
là đâu.

Roẹt!

Với chức năng là bản tiến hóa của Byakugan nên Tenseigan hoàn toàn cũng có
được khả năng nhìn xuyên qua các vật thể rắn,sương mù hoặc khói.Thậm chí
Tenseigan có khả năng nhìn xuyên qua tất cả những loại rào chắn,trừ một số
loại rào chắn đặc biệt mạnh mẽ. Thế nên việc hắn sẽ sử dụng nó để xem xét tình
hình nơi đây là quá đúng rồi còn gì phải chê nữa đây cơ chứ.

Chỉ thấy phía bên ngoài kia là một khu đấu trường tập luyện, còn ở xung quanh
đây thì chỉ có đúng 1 ngôi nhà là ngôi nhà hắn đanh ở. Cực kì vắng vẻ và hoang
sơ, rất thích hợp cho tiềm tu và bế quan tu luyện.

Nhưng hắn bỗng nghe tiếng bước chân lại gần phía phòng mình thì nheo mắt lại,
trạng thái chiến đấu chuẩn bị sẵn sàng. Nếu người kia dám có sát ý thì hắn sẽ
bật thẳng tất cả lên trạng thái chiến đấu.

Xoạch!

Cánh cửa phòng bị mở hẳn ra, chỉ thấy một người trung niên anh tuấn nhìn hắn
mang nồng đậm vẻ yêu thương. Chưa kịp phản ứng thì người đó đã mở miệng :

- Con đói chưa, con gái ta vừa nấu xong chén cháo này, ăn không?

Chưa kịp phản ứng lại theo đã bị người đàn ông đó kéo hắn vào phòng bếp rồi
bảo hắn ngồi xuống bàn. Một cô gái mỹ lệ vô cùng khoảng 13 -14 tuổi nhìn về
phía của hắn mà mỉm cười.

Nụ cười của cô như hòa tan trái tim cậu. Hắn thật sự chưa bao giờ thấy một
người đẹp như thế này. Ngay cả Cổ Huân Nhi cũng chỉ bằng ⅛ của cô gái trước
mắt này mà thôi.

- Mời anh!

Bỗng cô gái đưa cho hắn một chén cháo trắng với chút thịt làm hắn đang ngơ
ngác trước vẻ mỹ miều của cô thì cũng tỉnh lại.

Thấy mình tự nhiên bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của cô gái này mà ngơ ngơ ngác ngác
thì xấu hổ không thôi.

Nhanh tay nhận lấy bát cháo, hắn ngồi húp từng chút một để xua tan bầu không
khí đáng xấu hổ này.

Ưm! Ngon quá!

Đó là ý nghĩ duy nhất của hắn lúc này. Quả thật bát cháo đơn giản của cô gái
kia đã làm hắn rung động. Thật sự là quá ngon, một phần ngon hơn đó chính là
xuất phát từ cô gái ấy.

Thấy hai người kia lại nhìn mình thì hắn cảm thấy ngượng ngùng không thôi.
Tiếp tục cúi mặt.

............................................................................................................................................

- Con muốn biết ta là ai? Mà tại sao ta lại cứu con phải không?

Ở sân viện, người đàn ông trung niên mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Duy Long hắn mà
hỏi.

- Vâng.

Thấy cậu gật đầu chấp nhận thì người đàn lại mở miệng ra nói :

- Vậy con có biết thân thế và tổ tiên của của mình chưa?

Nghe được câu hỏi này thì Duy Long hắn giật mình, nhíu mày nheo mắt đầy cảnh
giác nhìn về phía của đối phương.

Hắn không ngờ ở đây lại có người biết được huyết mạch của hắn và tổ tiên. Phải
biết đây là Tây Du Ký Thế Giới chứ không phải là Việt Thần Giới nên việc hắn
kinh hãi không có quá đáng.

Lùi lại một bước nhỏ, hắn quyết định nếu đối phương có sát tâm thì hắn sẽ liều
chết đến cùng. Hắn biết tu vi của bản thân mình rất yếu nhưng mà chơi lá bài
tẩy thì hắn không sợ ai đâu.

Nhưng mà chưa để hắn kịp suy nghĩ thêm gì thì đối phương lắc đầu cười khổ. Rồi
chỉ thấy người đó nhanh chóng nghiêm lại, một luồng khí thế khổng lồ, mạnh mẽ
mà vô cùng quen thuộc khiến Duy Long ngẩn người.

Trước mắt hắn bây giờ là một bán long nhân với lân giáp màu trắng đang ngả
vang, hơn nữa trạng thái này quen thuộc quá.

- Bá Vương Long Thể!

Đối phương nói ra 4 chữ làm hắn đứng hình. Đúng vậy, đó chính là trạng thái
mạnh nhất của Lạc Long Bách Việt Quyết tầng thứ nhất - Bá Vương Long Thể mà
hắn hay sử dụng để mà chiến đấu, đối địch với kẻ thù của bản thân mình hay
sao.

- Con thật là, ta chính là quả trứng thứ 101 mà mẹ Âu Cơ đã sinh ra. Chắc hẳn
con phải biết về truyền thuyết " Con Rồng Cháu Tiên " của Bán Long Tộc cùng
Bán Tiên Tộc rồi chứ.

- Ta đây cũng vậy, là quả trứng thứ 101 nhưng lại bị Kinh Dương Vương vơ đại
lấy 1 quả và ném đại đi trong tức giận. Quả trứng đó chính là ta, dù chưa sinh
ra khỏi vỏ thì có ký ức về Long Tộc và Tiên Tộc từ lúc bọn kia không chú ý.
Nhưng ta lại không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào hay có một ai chỉ dẫn nên
tu vi tiến triển triển rất chậm.

Người đàn ông trung niên đó lại tiếp tục kể, hắn nghe mà trợn mắt há hốc mồm
nhìn mà thôi.

- Và ở đây, ta cứ khổ tu, tiềm tu khắp nơi đến Thái Ất Kim Tiên cảnh giới rồi
mới dám ra ngoài. Tiếp đó ta bành trướng thế lực của mình khiến cả Thất Đại
Thánh Nhân đều phải e ngại chỉ trong vòng 800 năm phát triển......

- Mà thôi, nhắc đến chuyện đó làm gì nữa, chúng ta đã có thể gặp nhau ở nơi
đất khách quê người này đã là duyên phận, là ý trời. Vậy, con có muốn bái ta
làm sư không?

- Tinh! Thánh Cảnh Cường Giả Trung Kỳ - Lạc Thiên Hoang muốn thu ký chủ làm
đồ đệ, phải chăng tiếp nhận??????

Nghe thấy đối phương vậy mà muốn thu mình làm đồ đệ thì hắn vô cùng kinh ngạc.
Nhưng mà cân nhắc một hồi thì cũng.........

P/s 1: Đây là một đoạn truyện cho tình cảm điên cuồng mai sau của main nên mọi
người hãy chú ý.
~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/~~\(≧▽≦)/


Vạn Giới Hồng Bao Quần Tại Đấu Phá. - Chương #21