Không Đi Đường Thường Vạn Linh Giáo


Người đăng: ngaythodng

Vạn Linh giáo thành lập khiến cho thế lực khắp nơi trong Già Thiên vị diện
phát sinh biến hóa long trời lở đất, người hữu tâm thấy bọn hắn cường thế như
vậy thì lập tức chuẩn bị đi tới Linh Hư động Đông Hoang cảnh nội, nương tựa
Vạn Linh giáo.

Một phương diện khác, do đại công đức giáng xuống lúc lập giáo nên thực lực
của đám người đều được đề thăng cực lớn.

Ma Tôn Trùng Lâu không làm gì cả, tự nhiên được chỗ cực tốt như thế, một thân
thực lực đạt đến cảnh giới Đại La Kim Tiên đỉnh phong, nếu thêm cơ duyên thì
cũng có thể đột phá Chuẩn Thánh cảnh. Hắn cười sảng khoái, thẳng thắn cảm tạ
Tạ đạo hữu! Nha, hiện tại hẳn nên gọi là giáo chủ, là một người tốt, có chỗ
tốt không quên lão bằng hữu.

Tri tâm tỷ tỷ Lâm Thanh Nhi: Đại La Kim Tiên hậu kỳ.

Cô gái ngoan ngoãn Triệu Linh Nhi: Đại La Kim Tiên trung kỳ.

Đại trạch nữ Yêu Nguyệt, nhị trạch nữ Lân Tinh, Hắc Lân Vương, Tiểu Hỏa, Tiểu
Bạch, Thải Y, Quỳ Ngưu đồng thời đột phá Đại La Kim Tiên sơ kỳ, thực lực tổng
hợp xem như tăng vọt.

Thú công tử đội trưởng giữ trật tự đô thị, vu nữ Linh Lung, Kim Sí Phương
Hoàng Đô Nhi, Hỏa Nhãn Kỳ Lân lão đầu tới tương đối trễ, bỏ qua cơ duyên ở
những vị diện trước đó cho nên một thân cảnh giới mới dừng lại tại Kim Tiên
hậu kỳ.

Sau cùng là hai tên ngốc nghếch, Diệp Phàm đồng học và Bàng Bác đồng học chẳng
hiểu mô tê gì lại đạt được lợi ích khổng lồ. Thực lực của hai người bọn họ
thấp nhất nhưng cũng nhờ vậy mà đạt được tiến bộ lớn nhất, cả hai trực tiếp
thăng tới Địa Tiên hậu kỳ, cảnh giới không khác biệt gì so với các trưởng lão
của Linh Hư động trước đó, xem như một bước lên trời.

Đám người vui vẻ hân hoan, cảm giám xông xáo trong Già Thiên vị diện quả thực
đúng đắn, chuyện tốt bực này biết đi đâu tìm được đây.

Chỗ này lại phải nói thêm một câu, những đại năng khác thấy thế đỏ mắt không
thôi, thấy trời giáng hoành nguyện, vậy mà lại đạt được chỗ tốt như thế nên ai
ai cũng không khỏi động lòng. Một số đại năng không nói hai lời, học hỏi hẳn
hoi bộ dáng của Tạ Thiên Hổ nhìn trời phát hoành nguyện, kết quả ngay cả động
tĩnh của cái rắm cũng không có phát sinh, việc này khiến bọn hắn nghi ngờ thật
sâu.

Ngoan Nhân Đại Đế, trạch nữ của Hoang Cổ Cấm Địa cũng không ngoại lệ. Vị Nữ Đế
này mới bị đánh thức từ trong cơn ngủ mê dậy, mắt thấy mọi thứ diễn ra tại
Linh Hư động thì trong lòng kích động không thôi.

Có câu nói: Mắt thấy là thật, tai nghe là giả.

Nữ Đế ở một bên nhìn thấy trời phát hoành nguyện, vô lượng công đức giáng
xuống, ngươi nói xem nàng không động lòng được sao!

Nhắc tới Ngoan Nhân Đại Đế thì không thể không nói đây là cường giả số một số
hai Già Thiên vị diện.

Nàng là vị Đại Đế kinh tài tuyệt diễm nhất lịch sử, nữ tử tài giỏi nhất xưa
nay. Ngoan Nhân Đại Đế khinh thường cổ kim, tranh trời tranh đất tranh với
chính bản thân. Nàng không có thiên phú dị bẩm nhưng lại dựa sức bản thân chém
hết chư vương, độc lập trên cửu thiên, thần linh cũng không thể cản đường, thể
chất phàm thể không bằng ai nhưng lại có thể đi tới đỉnh cao nhất, trở thành
một trong những nhân vật mạnh mẽ nhất cổ kim. Với nàng thì thể chất không tính
là gì cả, huyết mạch gì nếu tới nàng cũng có thể giết chết hết.

Xưa nay ít có ai dám xưng là Thiên Đế, nhưng nàng lại là một trong số những
người đó, Nam Lĩnh Thiên Đế vang danh thiên hạ. Ngoan Nhân Đại Đế cả đời tranh
với trời cao, tài tình kinh diễm vạn cổ, có thể giết thần linh ngoài cửu
thiên, sừng sững trên cửu thiên khiến chúng thần run rẩy, nhưng không phải vì
trường sinh mà vì chờ "người ta" trong hồng trần trở về. (Đây cũng là nguyên
nhân căn bản mà nữ cường nhân chậm chạp không trảm bản ngã, bởi vì nàng không
an tâm "hắn", "hắn" ở đây là chỉ ca ca đã mất của Ngoan Nhân Đại Đế khi còn
nhỏ.)

Cuộc đời của nàng tràn đầy truyền kỳ, còn thật nhiều chuyện không muốn ai
biết, huy hoàng đến cực hạn.

Năm đó thời khắc nguy cấp sau cùng của hắc ám náo động, Ngoan Nhân Đại Đế
trong Hoang Cổ Cấm Địa thức tỉnh đánh khắp thiên hạ không địch thủ, cường thế
đánh giết Khí Thiên Chí Tôn đang lúc thăng hoa đến cực điểm, khiến cho Thạch
Hoàng không thể không quả quyết quay lại Bất Tử sơn, lắng lại hắc ám náo động.
Về sau, lúc Diệp Phàm bình định Thần Khư thì Ngoan Nhân Đại Đế treo Thanh Đồng
Tiên Điện sừng sững trên Hoang Cổ cấm khu, ngạo cổ lăng kim, tùy thời chuẩn bị
tế ra một kích uy hiếp ba đại cấm khu, sau cùng ba đại cấm khu không ai dám
xuất thế, Thần Khư trở thành quá khứ.

Diệp Phàm chiến một trận tại Phi Tiên tinh Thành Tiên lộ nhưng chưa thể thành
tiên, sau đó đi tới Hoang Cổ Cấm Địa luận đạo với Ngoan Nhân Đại Đế, luận
trường sinh. Ngoan Nhân Đại Đế phá bỏ hư ảo chỉ điểm một con đường cho Diệp
Phàm, thật sự có tiên, đáp án này giống như một ngọn hải đăng nhấp nháy quang
huy chiếu vạn cổ, ý nghĩ sâu xa trọng đại giúp Diệp Phàm kiên định tâm cùng
đạo. Sau đó Hoang chủ phát sinh thuế biến, lĩnh hội con đường trường sinh,
khiến cho Tiểu Niếp Niếp hay ngủ một giấc ngàn năm phải tỉnh lại, lúc tỉnh lại
thường làm bạn cùng Diệp Phàm. Thế thứ tám của Diệp Phàm, Thiên Đế lịch bốn
mươi vạn năm, Ngoan Nhân Đại Đế hợp nhất nhục thần nhiều đời lại làm một,
thành tự Hồng Trần Tiên, Nữ Đế mạnh khó có thể tưởng tượng.

Ngoan Nhân Đại Đế vì nhìn Diệp Phàm sau khi tiến tiên vực có thể tỉnh dậy hay
không, chờ đến lúc hắn huy hoàng cực điểm xem có thể chiếu ra cùng một đóa hoa
hồn hay không, cùng thế thứ chín Diệp Phàm ở trạng thái đỉnh phong chinh chiến
tiên lộ, tiến quân tiên vực.

Trở lại chuyện chính, tóm lại một câu: Vị nữ cường nhân này tuyệt đối không
phải ăn chay mà trưởng thành. Nàng thấy hàng xóm của mình tăng thực lực lên
nhanh chóng bằng một loại phương thức trước nay chưa bao giờ gặp nên cảm thấy
không thể tưởng tượng nổi.

Ngoan Ngân Đại Đế không phải không "hung ác". Nàng đâu có cố kỵ nhiều thứ như
thế, trực tiếp học theo bộ dáng của Tạ Thiên Hổ, đầu tiên là tạo ra một cái tế
đàn trong Hoang Cổ Cấm Địa, sau đó chỉ trời phát hoành nguyện, nói cái gì mà
cũng muốn tu bổ tiên lộ, giáo hóa chúng sinh, để người hữu duyên có thể trường
sinh.

Một phen hành động của Ngoan Nhân Đại Đế khiến cho thiên đạo của Già Thiên vị
diện cảm thấy xấu hổ thay. Ngươi sao không nói sớm! Ngươi sống cũng đã sắp hai
mươi vạn năm, đệ tứ thân rồi, sao hôm nay mới nghĩ đến việc chữa trị tiên lộ,
giáo hóa chúng sinh! Nếu ngươi nói sớm thì những công đức chi lực, tính ngưỡng
chi lực kia thuộc về ngươi rồi chứ còn có thể là của ai nữa. Bây giờ thì tốt
rồi, những thứ tốt đó đã bị tên họ Tạ lấy được, ta cũng không thể tránh né.

Nữ cường nhân phát hoành nguyện nhưng cả ngày rưỡi không có chút phản ứng thì
sắc mặt không được tốt cho lắm. Nàng nghĩ thầm, không phải là phạm sai lầm ở
đâu chứ? Không thể nào a, tên họ Tạ kia không phải cũng làm như thế sao? Lại
nói, nữ cường nhân này cũng khá thông minh, trong nháy mắt nàng nghĩ ra cách
đối phó, chính là để cho đệ tứ thân của mình là Tiểu Niếp Niếp nằm vùng tại
Vạn Linh giáo, tìm tòi hư thực.

Lại nói lúc này, đám người Vạn Linh giáo đang làm gì? ÁCh... Bọn hắn đang bắt
đầu thu xếp cửa hàng, chuẩn bị làm ăn.

Bên trong Chiến Thần tiểu chư thiên có vô số kỳ hoa dị thảo có thể luyện chế
linh đan diệu dược gia tăng tuổi thọ, lại có thật nhiều linh căn quả thực phẩm
chất cao mà Già Thiên vị diện không có. Không nói những thức khác, trái cây
kết ra từ trên Sinh Mệnh thụ thôi cũng đủ để khiến người tu đạo trường sinh.
Nhưng mà Tạ đương gia cân nhắc đến tiên lộ tại Già Thiên vị diện còn chưa được
đả thông, vị diện này còn tạm thời không dung được đan được trường sinh bất
lão, thế nên hắn chuẩn bị sử dụng một số loại thuốc gia tăng tuổi thọ phẩm
chất thấp để giao dịch với các đại năng.

Trước hết Tạ đương gia để cho Thải Y và Tiểu Bạch làm lại nghề cũ (hai nàng là
kẻ bán hàng chuyên nghiệp), mở ra một tiệm đan dược chuyên bán đan gia tăng
tuổi thọ, bên trong có ba loại linh đan diệu dược gia tăng tuổi thọ, chia làm
tăng một trăm năm, ba trăm năm và năm trăm năm tuổi.

Vừa mới bắt đầu, Thải Y thiện lương còn hỏi Tạ đương gia: "Sư phó, sao chúng
ta không đề cao phẩm chất linh đan một chút, dù sao cũng phải là đan dược gia
tăng ngàn năm tuổi thọ mới phải."

Tạ sư phó đa mưu túc trí cười cười, nói: "Đồ đệ ngoan, ngươi ngốc a! Nếu như
chúng ta làm ra đan dược gia tăng mấy ngàn năm tuổi thọ, há chẳng phải trong
mấy ngàn năm đó những đại năng kia đều không cần cầu chúng ta... Ngươi hiểu rõ
chưa?"

Thải Y bừng tỉnh đại ngộ, tán thán nói: "Sư phó cao minh a! Liền sử dụng đan
dược gia tăng mấy trăm năm tuoir thọ này đi câu những đại năng kia, khiến cho
bọn hắn liên tục tới đây mua thuốc, cứ thế tự nhiên bọn hắn sẽ liên tục muốn
cầu cạnh ta."

"Trẻ nhỏ dễ dạy, không uổng công vi sư tài bồi."

Tạ sư phó khá vui mừng sờ đầu Thải Y, những năm gần đây trí thông minh của
Thải Y rốt cục cũng được đề cao, hắn thân làm sư phó cũng rất có cảm giác
thành tựu a ( ̄︶ ̄)

Nghe thấy Tạ đương gia nói như thế, Kim Sí Phương Hoàng Đô Nhi cùng Hỏa Nhãn
Kỳ Lân lão đầu hai mắt tỏa sáng, hai người bọn họ vốn là những kẻ tham tiền
trong tham tiền, hết sức quen thuộc cách thức buôn bán, vội vàng chủ động xin
đi, muốn tới cửa hàng hỗ trợ.

Về chuyện này, Tạ đương gia nhất mực lo nghĩ nhìn xem hai người bọn họ, nghĩ
thầm: "Hai ngươi không phải muốn đi biển thủ hả!"

Kim Sí Phượng Hoàng Đô Nhi cùng Hỏa Nhãn Kỳ Lân lão đầu hiển nhiên cũng biết
đủ loại chuyện xấu trước đây của mình, hai người bọn họ vỗ ngực biểu thị bản
thân không phải là loại tổn hại người mập mình, không tin liền để thời gian
chứng minh hết thảy...

Tạ đương gia cân nhắc hai vị này nhìn Thanh Nhi và Linh Nhi trưởng thành,
không có công lao cũng có khổ lao, nếu như tại chỗ bác bỏ các nàng xin đi giết
giặc thì mặt mũi không dễ nhìn. Với lại cho tới bây giờ, với tính cách chỉ
chiếm tiện nghi chứ không thiệt thòi của hai nàng thì để hai người đi Tiên
Linh điếm phô trợ thủ cũng không thể thua thiệt được.

Tạ đại thần vung tay lên, đồng ý thỉnh cầu của Đô Nhi tiểu nương tử và Hỏa
Nhãn lão đầu, nhưng đồng thời cũng tỏ tõ bản thân sẽ tra sổ sách một tháng một
lần. Nếu như phát hiện hành vi biển thủ thì sẽ ném hai người vào trong một vị
diện chỉ toàn là cát, hai người phải hiểu cho rõ...

Cũng không lâu lắm, Tiên Linh điếm phô của Vạn Linh giáo liền khai trương. Vì
không để cho những người khác mưu ma chước quỷ lên Tiên Linh điếm phô, Tạ
đương gia để cho Ma Tôn Trùng Lâu và Thú công tử giữ chức chính phó đội trưởng
giữ trật tự đô thị, chuyên môn phụ trách vấn đề trị an quanh điếm. Về chuyện
này, Trùng Lâu quân và Thú công tử vui vẻ lĩnh mệnh.

Cùng lúc đó, Tạ đại thần bày ra hai tòa đại trận tại dưới sơn môn Vạn Linh
giáo, một trận là dùng để khảo nghiệm tâm tính của người đến bái sư. Tạ đương
gia không nguyện ý học theo cách của Thông Thiên Giáo Chủ trong Hồng Hoang vị
diện, ai đến cũng thu hết. Như thế mặc dù là người đông thế mạnh, nhưng lại
ngư long hỗn tạp, bại bởi khí vận đến từ bản thân cũng quá nhanh. Nhưng cũng
không thể giống như Nguyên Thủy Thiên Tôn trong Hồng Hoang vị diện, thiết trí
yêu cầu quá cao, như thế sẽ tạo nên tình huống nhân khẩu đơn bạc.

Một trận khác là dùng để bảo hộ Tiên Linh điếm phô. Thực chất hiệu dụng thực
tế của nó là để nâng giá đan dược. Nếu như để cho người mua dược thuận lợi mua
được linh dược gia tăng tuổi thọ, đây chẳng phải là làm giảm đi giá trị của
linh dược hay sao. Vậy nên gia tăng độ khó ở mức phù hợp để cho người mua dược
biết được gian khổ trong đó, hiểu được linh dược đáng ngưỡng mộ, như thế mới
có thể giúp cho Vạn Linh giáo kiếm được lời to... Đậu xanh rau má, Tạ đương
gia thật sự là nhân vật tiêu biểu cho gian thương.

Tạ đương gia cũng không có nhiều thời gian đi dạy đồ đệ nên dứt khoát bổ nhiệm
cô gái ngoan ngoãn Triệu Linh Nhi thành phó giáo chủ Vạn Linh giáo, chuyên môn
phụ trách sự vụ thường ngày trong giáo, vu nữ Linh Lung ở bên cạnh hiệp trợ.
Lại để cho thần điêu huynh, Tiểu Hỏa, Hắc Lân Vương, Quỳ Ngưu chia nhau ra đảm
nhiệm tứ đại hộ pháp Vạn Linh giáo, bảo vệ tổng đàn.

Về phần Tạ đương gia muốn làm gì ư? Hắn muốn giao lưu tình cảm với ba vị phu
nhân như hoa như ngọc, ngươi hiểu là được ( ̄︶ ̄)

Mọi chuyện đều lên quỹ đạo, Tạ đương gia cũng là người thoải mái, hắn truyền
phụ một mạch phương pháp tu luyện từ Địa Tiên, Thiên Tiên đến Kim Tiên cho
Diệp Phàm và Bàng Bác, sau đó để hai người bọn họ tự mình tu luyện. Đồng thời,
Tạ sư phó cũng giao bài tập về nhà cho Tiểu Diệp Tử và Tiểu Bàng Tử, chính là
trong một năm, hai người nhất định phải tự mình khiêu chiến ba mươi môn phai,
mà lại nhất định phải thắng, nếu như không làm xong... Tự mình suy nghĩ xử lý.

Tiểu Diệp Tử và Tiểu Bàng Tử trong lòng giật mình, vội vàng biểu thị nhất định
nghiêm túc hoàng thành bài tập được giao, quyết không phụ tâm huyết của lão
sư...

Diệp Phàm đồng học là Hoang Cổ Thánh Thể, vốn cần phải đi chiến đấu liên tục
mới có thể nhanh chóng trưởng thành, cho nên Tạ đương gia càng thẳng tay đá
hắn ra khỏi Vạn Linh giáo, để hắn tự mình ra ngoài du lịch.

Tiểu Diệp Tử mới trải qua ít ngày hạnh phúc, mắt thấy sắp bị ném tới nơi hung
hiểm khó liệu thì vội vàng ôm chân Tạ đương gia, khóc đến mức thương tâm sắp
chết a.

Tạ sư phó thấy Tiểu Diệp Tử khóc sụt sùi chảy cả nước mũi ướt hết đạo bào của
mình thì cũng có chút xấu hổ, hắn dỗ ngon dỗ ngọt: "Đồ đệ a, vi sư muốn tốt
cho ngươi thôi, không trải qua mưa gió sao có thể thấy được cầu vồng, ngươi
hẳn hiểu rõ đạo lý này."

Bấy giờ Tiểu Diệp Tử mới hỏi ngược lại: "Sư phó, vậy sao ngài không để Bàng
Bác ra theo...""

Bàng Bác ở bên cạnh tức xạm mặt lại, nghĩ thầm: "Diệp Phàm ngươi tốt, thời
khắc mấu chốt không nên kéo ta xuống nước theo a! Ta còn mong ở bên cạnh Linh
Nhi tỷ tỷ (Triệu Linh Nhi) thêm vài ngày."

Tạ sư phó cười ha ha nói: "Ha ha ha ha, ngươi yên tâm, qua mấy ngày nữa Tiểu
Bàng Tử cũng sẽ phải ra ngoài, hai ngươi tu hành không phải trong Vạn Linh
giáo."

Tiểu Bàng Tử nghe thế suýt ngã xuống đất ngất đi...

Tiểu Diệp Tử xem như thông minh. Căn cứ nguyên tắc chân thô ít có, có thể ôm
thì phải ôm, hắn mặt dày mày dạn xin Tạ sư phó pháp bảo phòng thân, còn nói
cái gì mà vì không muốn để cho sư phó mất mặt, không khiến cho Vạn Linh giáo
phải hổ thẹn.

Tạ sư phó làm gì có pháp bảo tốt cho hai người bọn hắn, suy nghĩ một hồi, dứt
khoát giao Huyền Xà bảo đao cho Bàng Bác mượn để đảm bảo, lại vào trong Chiến
Thần tiểu chư thiên chặt một nhánh Bồ Đề thần thụ, thi thuật lên trên tạo
thành pháp bảo giao cho Diệp Phàm.

Tiểu Bàng Tử được Huyền Xà bảo đao ngự dụng của Tạ sư phó thì cao hứng không
thôi, tuy nói mượn tạm nhưng có thanh đại sát khí này nơi tay, ra ngoài cũng
yên tâm không ít ( ̄︶ ̄). Trái lại, Tiểu Diệp Tử không cao hứng như thế. Hắn đau
khổ nhìn nhánh cây trong tay, quả thực dở khóc dở cười.

Tạ sư phó sớm biết ục diện như thế, hắn kiên nhẫn giải thích cho Tiểu Diệp Tử
biết: "Ngươi chớ coi thường nhánh Bồ Đề thần thụ này, vi sư thi pháp ở trên
đó, một khi có người sử dụng pháp bảo đánh ngươi, ngươi có thể dùng nó quét
tới, đến lúc đó, pháp bảo của bọn hắn đều sẽ trở thành của ngươi a."

Tiểu Diệp Tử nghe thế cao hứng cảm tạ sư phó hai cái. Tuy nhiên sau đó Tạ sư
phó lại nhắc nhở Tiểu Diệp Tử một câu: "Ừm... Thực lực cao hơn ngươi hai cảnh
giới thì không quét được. Đến lúc đó ngươi gặp chiêu thì phá chiêu đi."

Tiểu Diệp Tử trong nháy mắt ngã xuống đất ngất đi.


Vấn Đạo Tiên Võ Thế Giới - Chương #327